Vừa nghe Cố Tùng bị bệnh, biểu cảm của Cố Vân Lệ thay đổi nhưng chỉ là thoáng qua.
“Không phải khỏi rồi sao? Sao lại như vậy."
“Mẹ phải đi …”
Biệt thự Luxury.
Ông Trương canh giữ cổng đã ngăn cản nhóm người Cố Vân Lệ.
“Bác Trương, tôi đến thăm cha tôi, bác ngăn cản tôi làm gì…” Giọng nói của Cố Vân Lệ rất nhỏ nhẹ, thái độ khách sáo.
Ông Trương ngồi trên ghế, không thèm ngẩng đầu nhìn Cố Vân Lệ.
“Ông chủ đã đuổi cô ra khỏi nhà, cô đi đi."
“Cô cùng Cố gia không còn quan hệ gì.”
Là con gái của Cố Tùng, Cố Vân Lệ muốn vào nhà mà phải hạ giọng cầu xin một người canh cửa.
"Bác Trương, tôi cũng không vào được?" Cố Uyển Như hỏi.
“Cô?" Ông Trương ngẩng đầu lên: "Cô chẳng phải cũng bị
đuổi đi rồi sao?"
“Còn tưởng mình là Cố đại tiểu thư?''
Sắc mặt Cố Uyển Như khó chịu, chân vẫn muốn bước qua cửa.
“Tôi có phải Cố đại tiểu thư hay không cũng không tới lượt ông lên tiếng. Tôi đến thăm ông ngoại, không liên quan gì đến ông.”
Ông Trương đứng dậy, ngậm tẩu thuốc: "Tôi nói không được vào là không được vào.”
“Bác Trương…” Cố Vân Lệ nôn nóng muốn khóc, vẻ mặt cầu khẩn.
Cố Uyển Như kéo tay mẹ, định lao vào trong.
“Mẹ, mặc kệ ông ta, chúng ta đến thăm ông ngoại ai cũng không quản được.”
Ông Trương chặn trước Cố Uyển Như: "Quản? Hôm nay tôi nhất định phải quản đó.”
Ông ta quay đầu lại, hét lớn vào trong biệt thự: "Mau ra hết đây, có người làm loạn.”
Rất nhanh, trong phòng có bốn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-ky-quai/1158913/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.