Chương trước
Chương sau
“Tích tích tích… năng lượng đã hấp thu hoàn tất. Chúc mừng ký chủ, ngài đã thu được dị năng, Niệm Lực!”
“Ừm!”
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, hai mắt của Tô Hỷ Lai lúc này đột nhiên mở ra. Ngay sau đó, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Rose và bác sĩ Suri đang vật lộn với nhau, lông mày của anh không khỏi nhíu chặt lại. Nhưng cái nhíu mày này của Tô Hỷ Lai, lại vừa vặn làm cho hai người phụ nữ vô cùng sợ hãi.

Bởi vì, thân thể của hai người bọn họ lúc này bỗng dưng bị nhấc lên, trôi lơ lửng ở giữa không trung. Hơn nữa, cảm giác còn giống như bị một bàn tay vô hình nào đó, đem bọn họ nắm chặt. Nhất thời, sắc mặt của hai người đều trở nên trắng bệch.
Mà Tô Hỷ Lai lúc này, cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Bởi vì, từ cảm giác ở trên người của bọn họ truyền đến, anh giống như đang cách không, đem cả hai người phụ nữ này nhấc lên. Với lại, cảm xúc lại hết sức chân thật.
Thế nhưng, còn chưa đợi cho Tô Hỷ Lai cao hứng được bao lâu, sắc mặt của anh bỗng nhiên khẽ biến. Ngay sau đó, thân thể của Rose và bác sĩ Suri đều nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Bịch!

Bịch!
“Ui da!”
“Đau quá!”
Cùng nhau rơi xuống mặt đất, cả hai người phụ nữ đều không ngừng lên tiếng xuýt xoa, rồi sau đó đưa tay sờ nắn lấy bờ mông của mình. Đồng thời, ánh mắt của bọn họ đều hướng về phía Tô Hỷ Lai, tỏ ra vô cùng u oán.
Mặc dù không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, nhưng cả hai người bọn họ đều có thể nhìn ra được, chuyện này nhất định là có liên quan đến Tô Hỷ Lai. Hơn nữa, nhìn điệu bộ của anh ta bây giờ, dường như vẫn bị tiêu hao rất lớn.
“Anh, anh không có sao chứ?”
Chịu đựng lấy ê ẩm từ trên cơ thể truyền đến, Rose lúc này nhanh chân đi đến bên cạnh của Tô Hỷ Lai, quan sát một hồi. Nhưng lúc này, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai thật sự là không có dễ chịu chút nào.
Ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghiêm nghị, hướng về phía hai người phụ nữ, nói ra.
“Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao hai người lại đánh nhau?”
Nói ra lời này, ánh mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi nhìn về phía bác sĩ Suri mấy lần. Bởi vì, vừa rồi anh có thể nhìn ra được, người phụ nữ bình thường nhìn như rất yếu đuối này, vậy mà lại có thể cùng với siêu cấp sát thủ như Rose đánh một cái ngang tay. Chuyện này, cộng với rất nhiều chuyện bất thường khác xảy ra từ lúc lên đảo, để cho Tô Hỷ Lai không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
“Việc này…”
Rose dự định lên tiếng giải thích, nhưng âm thanh của bác sĩ Suri lại đột ngột chen ngang.
“Không có chuyện gì, vừa rồi chúng tôi chỉ thảo luận với nhau một chút mà thôi. Hơn nữa, anh vừa mới dùng đến dị năng. Có phải, thứ này có liên quan đến niệm lực, đúng không?”
Nghe bác sĩ Suri nhắc đến dị năng của mình, hai mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi híp lại. Bởi vì, loại dị năng này chính anh cũng vừa mới được hệ thống nhắc nhở nên mới có thể xác định.
“Anh đừng có hiểu lầm. Trong tổ chức trước đây cũng có người từng thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn có liên quan đến niệm lực. Chỉ có điều, loại dị năng này không có mạnh mẽ giống như anh vừa mới thể hiện. Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể nhấc được một vật nặng không lớn hơn năm cân. Hơn nữa, khoảng cách cũng không quá mười mét. Nhưng vừa rồi, anh có thể đem hai người chúng tôi nhấc lên. Điều này chứng tỏ, dị năng của anh thật sự rất mạnh mẽ!”
Mấy chữ sau cùng được bác sĩ Suri đặc biệt nhấn mạnh, để cho Tô Hỷ Lai luôn có cảm giác vô cùng kỳ quái. Nhưng đúng như những gì bác sĩ Suri vừa nói. Thực chất, ở trong tổ chức từng có không ít thành viên thức tỉnh dị năng. Với lại, loại năng lực này của bọn họ rất ly kỳ, cổ quái. Có người mang theo một loại dị năng cực kỳ mạnh mẽ, giống như chưởng khống các yếu tố tự nhiên, tạo ra nước, lửa, đất, thực vật, vân vân. Đồng thời, cũng có người thức tỉnh một loại dị năng vô cùng phổ thống, có thể liên quan đến ảo thuật, hay tăng cường một chút giác quan ở trên cơ thể của mình.
Đương nhiên, trong đó cũng có người thực sự thức tỉnh được dị năng liên quan đến niệm lực. Chỉ có điều, những người sử dụng dị năng này rất thưa thớt, hơn nữa cũng vô cùng phổ thông, không ai có thể đạt đến cấp bậc giống như Tô Hỷ Lai. Nhưng mà, loại dị năng này nếu như tận dụng tốt, tuyệt đối là một đòn sát thủ vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, trên toàn bộ thế giới không chỉ có thành viên của tổ chức do mẹ Tô Hỷ Lai sáng lập thức tỉnh được dị năng. Mà các quốc gia trên toàn bộ đại lục, nhất là các cường quốc phương Tây. Bọn họ còn đặc biệt thành lập ra một số tổ chức, chuyên môn thu thập, sử dụng những người mang dị năng, để phục vụ cho mục đích của đế quốc.

“Anh… anh thật sự có thể thức tỉnh được dị năng?”
Nghe bác sĩ Suri nhắc nhở, lúc này Rose rốt cuộc cũng kịp thời phản ứng lại. Bởi vì, vừa rồi mặc dù có nghi ngờ việc mình bị đột ngột nhấc lên không trung có liên quan đến Tô Hỷ Lai. Nhưng cô cũng không thể nào tưởng tượng ra được, Tô Hỷ Lai lại nhờ đến nước thuốc của bác sĩ Suri, đem niêm lực thức tỉnh. Hơn nữa, nhìn bộ dáng còn vô cùng lợi hại.
Nhất thời, hai mắt của Rose sáng lên. Con ngươi không ngừng xoay chuyển, hướng về phía hai người bọn họ nhìn lại. Nhưng lúc này, âm thanh của bác sĩ Suri cùng với Tô Hỷ Lai lại đồng loạt hô lên.
“Không được!”
Suy nghĩ của mình bị hai người bọn họ nhìn thấu, vẻ mặt của Rose không những không có xấu hổ, còn mang theo mấy phần hưng phấn, dự định hướng về phía Tô Hỷ Lai cầu xin.
Nhưng mà, lúc này bác sĩ Suri đã lên tiếng giải thích.
“Nước thuốc vừa rồi không phải là sản phẩm hoàn chỉnh, năng lượng lại vô cùng cuồng bạo. Nếu như không phải tình huống bất đắc dĩ, hơn nữa tố chất cơ thể của Tô Hỷ Lai cực tốt. Thì lúc nãy, tôi cũng không dám đưa ra cho anh ấy sử dụng.”
Rất nhanh, vẻ mặt của Rose liền xụ xuống. Mà lúc này, Tô Hỷ Lai cũng không muốn tiếp tục đem đề tài này nhấc lên. Chính vì thế, anh hơi liếc mắt nhìn Rose một chút. Sau đó, anh mới hướng về phía bác sĩ Suri nói ra.
“Được rồi, tạm thời không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Hiện tại, chúng ta hãy nghĩ cách tìm đường ra khỏi đây thì tốt hơn!”
Nghe nhắc đến việc này, quả nhiên hai người phụ nữ đều không có xoắn xuýt, hỏi đến dị năng ở trên người của Tô Hỷ Lai nữa. Chỉ có điều, qua một hồi sắc mặt của cả ba người bọn họ đều hết sức nhăn nhó.
“Làm sao lại có thể như vậy được chứ? Rõ ràng chúng ta được truyền đến chỗ này. Nhưng hiện tại, xung quanh đây đều không có vết tích gì lưu lại. Vậy, ba người chúng ta làm sao có thể rời khỏi được bây giờ?”
Người phàn nàn lúc này chính là Rose. Quả thật, trong lòng cô vẫn còn nghĩ đến dị năng ở trên người của Tô Hỷ Lai. Đối với một sát thủ như cô mà nói, ở trên người có nhiều thêm một phần năng lực, tương đương với một phần bảo mệnh. Hơn nữa, từ lúc bị đưa lên hòn đảo, cô thật sự cảm thấy vô cùng uất ức. Không chỉ không giúp được gì cho Tô Hỷ Lai, mà ngay cả một người phụ nữ nhìn vô cùng yếu đuối như bác sĩ Suri, cô cũng không có cách nào đối phó được.
“Được rồi, không cần vội. Nơi này nhất định sẽ có lối ra. Nếu không, con trăn lớn kia cũng không có cách nào từ phía trong trốn ra ngoài. Hơn nữa, nơi này cũng có rất nhiều bảo vật. Ba người chúng ta, vừa tranh thủ thời gian đem bảo vật thu thập, vừa nghĩ cách tìm được đường ra thì tốt hơn!”
Đối với việc không tìm được lối ra, Tô Hỷ Lai thật sự cũng không quá mức gấp gáp. Bởi vì, anh có thể thông qua hệ thống, cảm ứng được năng lượng dao động. Chỉ cần tìm được vị trí có năng lượng tụ tập cao nhất, thì nơi đó sẽ xuất hiện cửa đi ra ngoài.

Đây là năng lực mà hệ thống có được sau khi thăng cấp. Với lại, nơi này dường như là một tòa bảo địa thiên nhiên. Trước đây còn chưa có thức tỉnh dị năng, Tô Hỷ Lai còn có mấy phần kiêng kỵ. Nhưng hiện tại, anh hoàn toàn xem nhẹ đám sinh vật biến dị ở nơi này.

Bởi vì, bằng vào phân tích của hệ thống, anh có thể xác định được rất nhiều sinh vật biến dị. Nhưng mà, phần lớn bọn chúng đều so với nhóm Long Lang vừa mới xuất hiện đầu tiên phải yếu hơn rất nhiều.

Thế nên, ba người cứ đi đi về về, tiện tay đem rất nhiều dược liệu quý hiếm mà phía bên ngoài dù có tiền cũng không cách nào mua được, đặt vào trong ba lô cá nhân của mình. Hiển nhiên, Tô Hỷ Lai còn có thể lợi dụng vòng tay không gian, đem bảo vật bí mật thu thập.

“Sếp, anh nhìn xem, đây là thứ gì?”

Sau nửa ngày tìm kiếm, rốt cuộc trước mặt ba người cũng hiện ra một tấm bia đá, phía trên đó vẽ đầy ma pháp trận. Vừa nhìn, Rose liền không thể nhịn được, hưng phấn hô lên. Mà Tô Hỷ Lai, hiển nhiên đã xác định được vị trí của tấm bia đá này từ sớm.

Thế nhưng, ngay lúc ba người bọn họ tiến lại gần bia đá, trong lồng ngực, nhịp tim đột nhiên gia tốc một cách mãnh liệt. Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai không khỏi hốt hoảng hô lên.

“Cẩn thận, nguy hiểm!”

Ầm!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.