Chương trước
Chương sau
“Ai da, anh ta làm sao lại ngất đi rồi?”
“Sếp sếp, anh mau tỉnh lại đi!”
Cũng không biết là hôn mê bao lâu, trong đầu của Tô Hỷ Lai lúc này vang lên mấy tiếng văng vẳng. Sau đó, anh cảm nhận được như có ai đó đang lay gọi mình. Đến cuối cùng, Tô Hỷ Lai còn cảm nhận được mấy giọt nước mằn mặn rơi vào trong miệng, để anh nhất thời nhịn không được, hơi khẽ nhíu lại lông mày.
“A, tỉnh, anh đã tỉnh rồi?!”
Âm thanh mừng rỡ của Rose đột nhiên vang lên, để cho mí mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi giật giật vài cái. Sau đó, anh đưa mắt nhìn lên. Lúc này, Tô Hỷ Lai mới phát hiện ra, mình vậy mà đang gối đầu ở trên đùi của Rose. Hơn nữa, vị trí của hai người cực kỳ mập mờ, khiến cho một mảnh tuyết trắng lúc ẩn lúc hiển. Dù là người có rất nhiều năm kinh nghiệm, nhưng Tô Hỷ Lai lúc này cũng không có cách nào cầm giữ được, máu nóng từ trong cánh mũi nhanh chóng chảy ra.

“A, anh làm sao lại chảy máu mũi?”
Nhìn thấy Tô Hỷ Lai vừa mới tỉnh dậy, máu mũi liền tuôn ra. Nhất thời, Rose hơi có chút kinh hoảng, vội đem đầu của anh ôm chặt lấy.
“Khục khục…”
Bị hai tòa núi lớn của Rose ép chặt, Tô Hỷ Lai cảm thấy mình không cách nào thở được. Anh vội vàng ho lên vài tiếng, sau đó mới khó khăn đem đầu tránh ra.
“Cô… cô muốn giết tôi sao?”
“A!”

Mặc dù âm thanh này của Tô Hỷ Lai rất suy yếu. Nhưng khoảng cách giữa hai người rất gần. Hơn nữa, chung quanh lại không có bất kỳ tiếng động nào. Thế nên, sắc mặt của Rose nhất thời không khỏi đỏ bừng lên.
Nhưng động tác của Rose lại rất cẩn thận, cũng không có trực tiếp đem Tô Hỷ Lai quăng ra ngoài, mà chỉ nhẹ nhàng đưa cơ thể của mình cách xa anh một chút. Sau đó, cô mới ân ần hỏi thăm.
“Vừa rồi, anh làm sao lại ngất xỉu?”
Nghe được câu hỏi này của cô, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi lộ ra mấy phần quái dị. Nếu như anh nhớ không lầm, thì chính Rose là nguyên nhân đã gây ra chuyện này?
Thế nhưng, lúc này Tô Hỷ Lai cũng không thể nào nói phá ra, chỉ có thể chậm rãi xoay người đứng dậy, tránh thoát đi cảnh tượng dễ làm cho người ta máu nóng sôi trào, đồng thời sẽ làm một chút hành động sai lầm.
“Ông chủ, anh đã tỉnh rồi sao?”
Lúc này, bác sĩ Suri cũng chậm rãi đi tới. Nhưng bộ dáng của cô so với Rose phải bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Ừm!”
Tô Hỷ Lai khẽ gật đầu đáp lại. Mà không biết từ lúc nào, ở trên tay của bác sĩ Suri lại cầm lấy một lọ dung dịch có màu hồng nhạt, đưa tới trước mặt của Tô Hỷ Lai, nói ra.
“Vừa rồi tôi đã kiểm tra qua tình huống của anh. Hiện tại, số thuốc mà chúng ta đem theo đã không có cách nào để sử dụng được nữa. Đây là nước thuốc mà tôi áp dụng theo công thức trước đây của anh, lợi dụng một số thực vật ở đây chế tạo thành. Tuy rằng chất lượng của nó không được hoàn hảo cho lắm, nhưng đối với anh lúc này vẫn có một chút tác dụng!”
Nhìn lọ nước thuốc ở trên tay của bác sĩ Suri, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi kinh ngạc. Anh thật sự không nghĩ đến, mình vừa mới hôn mê không có bao lâu, bác sĩ Suri đã có thể tự mình điều chế nước thuốc để cho anh sử dụng rồi?
Thế nhưng, còn không để cho Tô Hỷ Lai đưa tay cầm lấy lọ thuốc, sắc mặt của Rose khẽ biến, vội vàng đứng ra ngăn lại.
“Cô muốn làm gì?”
“Ừm?!”
Nhìn thấy Rose đột nhiên đứng ra ngăn cản, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi thay đổi một chút. Mà sắc mặt của bác sĩ Suri từ đầu đến cuối đều không có một chút biến hóa nào.
“Hiện tại tình huống của anh ta rất tệ. Mặc dù thương thế đã có thể tự động khôi phục. Nhưng nơi này thật sự rất quỷ dị, chỉ cần có một con dị thú nào đó xuất hiện. Đừng nói là tôi và cô, mà cả anh ta cũng khó có thể thoát được. Hơn nữa, cửa ra nơi này lại không tìm thấy. Nếu như không để cho anh ấy nhanh chóng khôi phục lại, thì ai cũng không thể rời khỏi nơi này.”
Lời nói của cô mặc dù rất lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại khiến cho người khác không có cách nào phản kháng được. Trong lúc nhất thời, Rose chỉ có thể trừng mắt, nhìn lấy vẻ mặt của bác sĩ Suri không ngừng.
Lần nữa nhìn thấy hai người phụ nữ này mắt to trừng lấy mắt nhỏ với nhau. Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng không có cách nào im lặng được. Anh chỉ có thể giả vờ, đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng.
“Khụ khụ… hai người không cần phải tranh cãi, lọ thuốc này, cứ giao lại cho tôi đi!”
Nói xong, còn không đợi cho Rose lên tiếng nói gì, bàn tay của Tô Hỷ Lai đã nhanh chóng đem lọ thuốc cầm lấy. Sau đó, cũng không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của hai người bọn họ. Anh trực tiếp đem nước thuốc ở trong lọ, đổ vào trong miệng uống sạch.
Ừng ực…
Một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu truyền đến cơ thể, để cho Tô Hỷ Lai nhất thời nhịn được, rên khẽ một tiếng. Thế nhưng, âm thanh này của anh hơi có chút phiêu đãng. Vì thế, không khỏi để cho hai người phụ nữ đều sinh ra hiểu lầm, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.

“Thật sự không biết xấu hổ!”
Mặc dù trong lòng của bọn họ đều thầm mắng lên một trận, nhưng ánh mắt của hai người lúc này, lại không hề rời khỏi cơ thể của Tô Hỷ Lai một phần trăm giây.
Ai cũng không biết, sau khi Tô Hỷ Lai uống xong thứ thuốc này, cơ thể của anh sẽ biến hóa như thế nào. Ngay cả bác sĩ Suri, lúc này trong lòng cũng rất căng thẳng. Bởi vì, Tô Hỷ Lai chính là người đầu tiên dùng sản phẩm này. Hơn nữa, đây còn là phương thức cải tiến mà chính anh đã đưa cho phòng thí nghiệm.
Hiển nhiên, cả hai người bọn họ đều khó biết rõ, trước khi khẳng khái đem nước thuốc sử dụng, Tô Hỷ Lai đã thông qua hệ thống, có thể xác định được lọ nước thuốc này hoàn toàn không có một chút vấn đề nào. Hơn nữa, nó đối với anh còn có tác dụng rất lớn. Chính vì thế, anh mới không một chút do dự đem nó uống xuống.
Ầm!
Ầm!
Thế nhưng, chính Tô Hỷ Lai cũng không nghĩ đến, năng lượng từ trong nước thuốc lại cuồng bạo đến như vậy. Bên trong cơ thể của anh lúc này, giống như đang có vô số chiến mã, không ngừng xông loạn khắp nơi, để cho anh thiếu chút nữa là chịu đựng không được, lần nữa ngã xuống ngất xỉu.
“Tích tích tích… phát hiện năng lượng bất thường, hệ thống tự động phân tích, bắt đầu đem đá thăng cấp hấp thu.”
“Tích tích tích… phát hiện năng lượng không ổn định, hệ thống tự động điều chỉnh, bắt đầu đem tinh hạch sử dụng.”
Cũng không biết bằng cách nào, đá thăng cấp cùng với viên tinh hạch mà Tô Hỷ Lai lấy được từ trên người của con Long Lang thủ lĩnh được đặt ở trong vòng tay không gian. Lúc này, toàn bộ đều bị hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo tự động hấp thu.
Hơn nữa, nguồn năng lượng trong cơ thể của Tô Hỷ Lai ban đầu đã vô cùng cuồng bạo. Hiện tại, đột nhiên tăng thêm năng lượng từ đá thăng cấp cùng với tinh hạch. Cơ thể của Tô Hỷ Lai lúc này, giống như một lò phản ứng hạt nhân, tất cả năng lượng đều bắt đầu xung đột, nổ tung đem đầu óc của anh chấn đến choáng váng. Toàn bộ trong đầu lúc này, đều là một mảnh ông ông không ngừng.
“Mẹ…”
Nhất thời, Tô Hỷ Lai không nhịn được, phát ra một câu chửi tục. Nhưng còn không đợi cho anh chửi xong, trong đầu đột nhiên nổ vang một trận.
Ầm!
Vừa mói hôn mê tỉnh dậy, Tô Hỷ Lai lần nữa bất tỉnh. Thế nhưng, lần hôn mê này diễn ra rất lâu. Hơn nữa, trong cơ thể của anh xảy ra một trận biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Ông chủ, ông chủ! Anh làm sao vậy? Anh bị làm sao vậy?”
Đột nhiên nhìn thấy Tô Hỷ Lai ngã xuống đất, hơn nữa sắc mặt cực kỳ xấu xí, Rose lúc này vô cùng hốt hoảng, đổ nhào về phía anh khóc rống lên.
Đúng vậy, Rose lần này vậy mà thật sự khóc. Ngay cả bác sĩ Suri đứng ở một bên, lúc này cũng có phần sững người. Đương nhiên, cô không phải ngạc nhiên vì Rose bật khóc. Mà cô ngạc nhiên, vì không biết tại sao cơ thể của Tô Hỷ Lai lại đột nhiên phát ra năng lượng dọa người đến như vậy. Hơn nữa, nhìn thấy sắc mặt của anh, dường như đang gặp tình huống vô cùng nguy hiểm.
“Cái này? Làm sao lại có thể xảy ra được chuyện như vậy?”
Trong miệng của bác sĩ Suri lúc này không ngừng lẩm bẩm, ánh mắt của cô hơi có mấy phần hốt hoảng, muốn tiến lại gần để kiểm tra tình trạng cơ thể cho Tô Hỷ Lai.
Nhưng mà, Rose lúc này lại cực kỳ phẫn nộ, trực tiếp đem cô đẩy ra ngoài. Sau đó, vẻ mặt hầm hầm sát khí, hướng về phía bác sĩ Suri quát lên.
“Cô muốn làm gì? Cô vừa rồi hại anh ấy còn chưa đủ hay sao?”
“Tôi…”

Bác sĩ Suri rất muốn lên tiếng giải thích. Nhưng Rose lúc này thật sự đã không có cách nào giữ được bình tĩnh. Cô trực tiếp rút ra dao găm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bác sĩ Suri.

“Nói đi, có phải là cô để cho người của mình đánh nổ con tàu. Sau đó, lợi dụng cơ hội tiếp cận anh ấy có đúng không? Mấy kẻ phản bội của tổ chức, cũng là do cô giật giây có phải không?”

Vừa nói, ánh mắt của Rose vừa lóe lên lửa giận. Đồng thời, hai thanh dao găm của cô, càng lúc càng tiến gần về phía cổ họng của bác sĩ Suri.

Nhìn thấy tình cảnh lúc này của mình, trên mặt của bác sĩ Suri hoàn toàn không có sợ hãi chút nào. Cô chỉ hơi khẽ lắc đầu, sau đó thở dài một tiếng.

“Ai… nếu tôi nói tất cả những chuyện này đều không có liên quan gì đến tôi, cô có tin không?”

“Đương nhiên là không tin?!”

Rose không muốn nghe bác sĩ Suri giải thích, mà chỉ quát lên một tiếng, sau đó trực tiếp hướng dao găm về phía cổ họng của bác sĩ Suri đâm tới.

“Cô đi chết đi!”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.