Chương trước
Chương sau
Ùng… ùng…
Sáng sớm ngày thứ hai, chiếc chiến hạm rốt cuộc cũng tiến sát về phía hòn đảo, dừng lại ở khoảng cách hơn một ngàn mét. Lúc này, không ít nhân viên ở trên tàu, đề hướng về phía trước mặt, kích động hô lên.
“Đến rồi, rốt cuộc chúng ta cũng đến rồi!”
Ngay cả Tô Hỷ Lai và hai người phụ nữ Rose, Suri cũng chậm rãi bước ra ngoài. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía anh nhìn lại, chờ đợi mệnh lệnh để được cập bến.

“Đội trưởng, tàu của chúng ta không thể nào tiếp tục hướng về phía trước. Đây đã là khoảng cách cực hạn, chúng ta có thể tiếp cận đến hòn đảo này rồi!”
Nhìn thấy Rose cùng với Tô Hỷ Lai bước ra ngoài, một thành viên trong đội thủy thủ đoàn đi theo bảo vệ trên tàu, nhanh chóng hướng về phía bọn họ lên tiếng giải thích.
Nghe vậy, Tô Hỷ Lai khe khẽ gật đầu. Rose đang đứng bên cạnh vô cùng hiểu ý, liền hướng về phía binh sĩ kia đáp lại.
“Được rồi, chuẩn bị tất cả đồ đạc, chúng ta sẽ hạ thủy, dùng thuyền nhẹ để tiến vào trên đảo!”

Trước khi đến đây, mọi phương án chuẩn bị đều đã tính từ trước. Chính vì thế, nghe được mệnh lệnh của Rose, gã binh sĩ này rất nhanh liền quay trở về vị trí của mình, hướng về phía các thành viên còn lại trong thủy thủ đoàn, cấp tốc hạ đạt chỉ lên, để cho mọi người dùng thuyền nhẹ thả xuống, sau đó di chuyển vào trên đảo.
Công tác chuẩn bị rất nhanh thì được làm xong. Hơn nữa, những người đi theo trên tàu đều đã trải qua huấn luyện. Cho dù là mấy nhà nghiên cứu, nhìn có phần hơi lớn tuổi, lúc này cũng cực kỳ thuần thục từ trên tàu thả người đu theo thang dây trèo xuống, ngồi lên trên thuyền.
Chỉ trong chốc lát, đoàn tàu hơn năm trăm người, rốt cuộc cũng xuống được đến thuyền nhẹ. Tô Hỷ Lai và hai người phụ nữ Rose, Suri cũng là người di chuyển xuống cuối cùng.
Nhưng mà, ngay lúc này trong lòng của Tô Hỷ Lai bỗng nhiên dâng lên một trận báo động kịch liệt. Ngay sau đó, phía sau lưng của bọn họ, truyền đến một trận cười to.
“Ha ha ha, thánh Ala vĩ đại, vì ngài, ta nguyện hiến dâng đi sinh mệnh của mình!”
Vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt của ba người bọn họ đều không khỏi nhanh co rụt lại. Không biết từ lúc nào, một thành viên trong thủy thủ đoàn, quanh thân đều quấn đầy một vòng thuốc nổ. Hơn nữa, nhìn trên y phục của người này, rõ ràng là một thành viên trong phòng thí nghiệm. Bình thường, hắn rất nhiệt tình, còn cùng mọi người thảo luận với nhau về việc nghiên cứu.
Nhưng lúc này, nhìn nút điều khiển đang cầm ở trên tay của gã, lại nhìn nụ cười tràn đầy điên cuồng ở trên khuôn mặt của gã. Ai cũng không nhận ra được, đây còn là một nhân viên phòng thí nghiệm vô cùng nhiệt tâm trước đây. Mà hiện tại, hắn chẳng khác nào một phần tử khủng bố, mang theo nụ cười ác ma, muốn đem tất cả mọi người đều thôn phệ vào trong hư không.
“Không! Nguy hiểm! Chạy mau!”
Lúc này, có thủy thủ đoàn đã phát hiện ra chuyện bất thường, không khỏi giật mình hô to lên một tiếng. Sau đó, không ít binh sĩ mang theo dáng vẻ liều mạng, muốn nhảy lên trên tàu để đem ba người Tô Hỷ Lai cứu ra ngoài.
Nhưng mà, hành động của bọn họ không cách nào so sánh được với tốc độ điên cuồng của kẻ khủng bố. Chỉ thấy, nút điều khiển ở trên tay của hắn được nhấn mạnh xuống. Sau đó, một tiếng nổ to vang lên.
Đùng!
Ầm!
Ầm!
Âm thanh nổ to này không chỉ phát ra từ trên người của tên khủng bố, mà toàn bộ thân tàu cũng bắt đầu chấn động, vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp, không ngừng.
“Xong, toàn bộ chúng ta xong rồi!”
Lúc này, rốt cuộc mọi người cũng phát hiện ra, tên khủng bố này không chỉ cài đặt thuốc nổ ở trên người mình, mà hắn còn cố ý đem thuốc nổ đặt bên trong thân tàu.
Thế nên, một tiếng nổ này hầu như đã đem tâm lý của mọi người đánh nát. Dù sao, nếu như tên khủng bố này chỉ tự mình nổ tung, cũng không có ảnh hưởng quá nhiều đến bọn họ. Nhưng hiện tại, đừng nói là quay trở về đất liền, cho dù có thể tránh thoát khỏi vụ nổ này hay không cũng chính là một chiến cực kỳ quan trọng.
Trong khi đó, nghe được tiếng nổ Rose hầu như làm theo bản năng, nhanh chóng đem Tô Hỷ Lai kéo lại, muốn cùng anh nhảy ra khỏi thân tàu. Nhưng mà, động tác của Tô Hỷ Lai so với cô còn muốn nhanh hơn. Anh không hề do dự một chút nào, trực tiếp đem cả hai người phụ nữ ôm vào trong ngực, rồi nhảy nhanh xuống nước.
Ầm!
Động tác của Tô Hỷ Lai có thể nói là lưu loát, nhanh chóng không một chút dư thừa nào. Từ khi nghe được âm thanh của tên khủng bố, trong đầu của anh đã vang lên những tiếng báo động. Thế nên, hành động của anh so với bất kỳ ai đều muốn nhanh hơn. Ngay cả tên khủng bố cũng không nghĩ đến, trước khi hắn kịp kích phát thuốc nổ, Tô Hỷ Lai đã đem cả hai người phụ nữ bên cạnh nhảy xuống mặt nước.

Còn những binh sĩ cùng với các nhà khoa học ở trên thuyền nhẹ. Trong lòng Tô Hỷ Lai chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, bọn họ sẽ may mắn thoát được một kiếp này. Dù sao, anh cũng chỉ là một người thường, cũng không phải là thánh nhân, cũng không có cách nào cứu vớt được hết tất cả bọn họ.
Nhưng mà, Tô Hỷ Lai vẫn còn đánh giá thấp vụ nổ này. Sức ép của nó thật sự là quá mức khủng khiếp. Cho dù Tô Hỷ Lai đã cố ý lặng sâu xuống mặt nước, tránh đi hầu hết chấn động từ vụ nổ gây ra. Nhưng mà, vụ nổ vẫn khiến cho anh cảm thấy cực kỳ khó chịu, lồng ngực như muốn bị ép vỡ vụn thành từng khúc.
Ngay cả hai người phụ nữ đang ôm ở trong lòng, lúc này cũng bắt đầu rơi vào hôn mê. Cho dù là một sát thủ như Rose, đã từng được trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khác. Nhưng lúc này, cô cũng nhịn không được, nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó liền ngất đi.
Trong khi đó, bộ dáng của bác sĩ Suri thì càng thêm thảm hại. Cả người của cô đều trở nên mềm nhũn, giống như toàn bộ xương cốt đều bị nghiền nát. Từ trong hốc mắt, lỗ mũi, khóe miệng của cô đều liên tục chảy ra máu tươi. Trong lúc nhảy xuống nước, cô là người bị hôn mê trước nhất.
Sau đó, chính Tô Hỷ Lai cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng, đầu óc cũng dần dần trở nên mơ hồ. Anh cũng không rõ là mình đã hôn mê từ lúc nào, nhưng trong đầu anh chỉ kịp vang lên âm thanh của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo cảnh báo.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống phát hiện ký chủ gặp phải công kích, có thể gây tổn thương đến não bộ, nên hệ thống sẽ tự động khóa lại. Tích… tích…”
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tô Hỷ Lai lần nữa mở mắt ra. Anh nhìn thấy, lúc này mình đang nằm trôi dạt ở trên một bãi đá ngầm, phía bên cạnh cũng không có bất kỳ người nào.
Nhưng lúc anh muốn nhoài người đứng dậy, thì thân thể lại truyền đến từng đợt đau nhức, để cho anh không khỏi cau mày. Sau đó, một tiếng ho khan bỗng nhiên truyền đến, để cho anh không khỏi quay đầu nhìn lại. Lúc này, Tô Hỷ Lai mới phát hiện ra, nằm ở bên cạnh một tảng đá gần đó, lại là nữ bác sĩ Suri. Cũng không biết, hiện tại Rose đã trôi dạt đi ở chỗ nào.
Cũng may, mặc dù trên người anh đau nhức, khó chịu. Nhưng mà, thân thể của anh cũng không có tổn thương quá mức nghiêm trọng. Chỉ khẽ cắn răng một cái, Tô Hỷ Lai liền nhanh chóng chống người đứng dậy. Sau đó đi vội về phía nữ bác sĩ Suri.
“Cô không sao chứ?”
Nhìn thấy hai mắt của bác sĩ Suri đang mở ra nhìn mình, trên mặt còn lộ ra một chút mở hồ, Tô Hỷ Lai không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
“Khụ khụ…”
Nhưng không đợi cho bác sĩ Suri kịp trả lời, một âm thanh khác ở phía xa xa vang đến. Lúc này, Tô Hỷ Lai cũng vừa vặn trông thấy, Rose đang từ một mỏm đá gần đó, cố gắng chống người đứng dậy. Tuy rằng bộ dáng của cô rất chật vật, nhưng so ra vẫn còn tốt hơn anh với bác sĩ Suri rất nhiều. Dù sao, toàn bộ dư chấn của vụ nổ đều do Tô Hỷ Lai một mình gánh vác. Thế nên, với thể chất của Rose nhất định là sẽ tổn thương ít hơn anh rất nhiều.
“Cô không sao chứ?”
Vội vàng đi về phía Rose, Tô Hỷ Lai nhanh chóng đem thân hình của cô kéo đứng dậy. Đồng thời, ở trước ngực anh còn ôm lấy bác sĩ Suri, với vẻ mặt vô cùng tiều tụy.
Nhìn hai người một hồi, lại nhìn lấy chính mình. Trên khuôn mặt của Rose lúc này vậy mà lộ ra một nụ cười vô cùng thản nhiên. Sau đó, cô còn cố ý châm chọc, nhìn về phía Tô Hỷ Lai nói ra.

“Anh chưa chết, tôi làm sao có thể chết được!”

Nhìn thấy bộ dáng của cô lúc này, trong lòng Tô Hỷ Lai không khỏi lắc đầu. Cho dù bản thân hiện tại vô cùng thê thảm, nhưng cô gái này thật sự là một kẻ cực kỳ ngoan cố, còn không chịu nhận mình bị túng quẫn.

Thế nhưng, tính cách này của Rose thật sự rất phù hợp với Tô Hỷ Lai. Anh cảm thấy, ở bên cạnh của mình có một người như vậy, cũng là một chuyện cực kỳ tốt đẹp. Huống hồ, đây còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

“Khụ khụ…”

Dường như suy nghĩ của Tô Hỷ Lai hơi có chút kéo xa. Đợi đến lúc anh kịp phản ứng lại, thì bên cạnh đã nghe được một tiếng ho khan dữ dội của bác sĩ Suri truyền đến. Lúc này, anh mới phát hiện ra, vẻ mặt của bác sĩ Suri đã vô cùng tái nhợt, hơi thở dường như cũng trở nên cực kỳ suy yếu.

Phát hiện ra điều này, trong lòng Tô Hỷ Lai không khỏi giật mình, vội vàng hướng về phía Rose vẫn còn đang đứng bên cạnh, kêu lên.

“Nhanh lên, tìm một nơi an toàn, rồi nghĩ cách đem bác sĩ Suri cứu tỉnh lại!”

Hiện tại, bên cạnh không có bất kỳ trang thiết bị y tế nào. Hơn nữa, bác sĩ Suri cũng lần nữa rơi vào hôn mê, để cho Tô Hỷ Lai cực kỳ gấp gáp, vội vàng hướng về phía đất liền chạy nhanh.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.