Đưa cố bé Ngọc Trinh trở lại bệnh viện, Tô Hỷ Lai lúc này cũng đón một chiếc taxi, quyết định về nhà nhìn xem Triệu Nhiễm Từ như thế nào. Dù sao đi nữa, hai người cũng là vợ chồng với nhau, Tô Hỷ Lai hy vọng mình có thể giải thích, rồi làm lành với cô.
Ngôi nhà của cha mẹ Triệu Nhiễm Từ vốn nằm ở gần khu nhà ga cũ, từ bệnh viện đến đó cũng mất hơn mười phút. Lúc xuống xe, nhìn thấy đèn ở trong nhà vẫn còn sáng, Tô Hỷ Lai hơi có mấy phần do dự, không biết lát nữa mình nên nói gì với Triệu Nhiễm Từ.
Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định đi thẳng vào nhà, đưa tay nhấn vào chiếc chuông cửa gắn ở đầu cổng.
Tiếng chuông đổ lên một hồi, nhưng trong nhà vẫn không có người đi ra ngoài mở cửa. Ánh mắt của Tô Hỷ Lai lơ đễnh, nhìn về phía bên trong phòng khách, ngồi trên sô pha là bóng lưng của vợ anh. Nhưng không biết cô đang làm gì, dường như lại rất chăm chú, ngay cả tiếng chuông cửa reo lên cũng không để ý.
Sau một lúc, Tô Hỷ Lai âm thầm lắc đầu thở dài, anh xoay người, quyết định rời đi. Nhưng vừa mới nhấc chân còn chưa kịp bước đi, động tác của anh đột nhiên dừng lại.
Từ khoảng cách cổng chính đi đến phòng khách, chỉ khoảng chừng bảy, tám mét. Với lại, cửa phòng cũng không có hệ thống cách âm giống như khách sạn. Thế nên, bằng vào thính lực siêu phàm của mình, Tô Hỷ Lai có thể nghe được tiếng khóc thút thít của Triệu Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-dao-hoa/361608/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.