Lâm Tử Ngọc cảm thấy thật may mắn vì bây giờ mình đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc trước, cô ôm hy vọng này nên mới một mình lập nghiệp, sáng lập công ty Danh Dương.
Bây giờ bất kể cái gia đình này muốn chèn ép cô thế nào, cô cũng không hề sợ hãi, bởi vì sản nghiệp to lớn ở trong tay chính là vốn liếng để cô tự tin!
"Trước kia các người ở trước mặt tôi giả vờ giả vịt bày đủ trò tôi cũng không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng tất cả”.
"Nhưng bây giờ tôi không cần phải thế nữa, các người đã không làm gì được tôi, các người cũng không thể ép buộc tôi làm cái gì!", Lâm Tử Ngọc lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài đi, từ hôm nay trở đi, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào, được không?"
"Dù sao tôi có được thành tựu ngày hôm nay, các người cũng không giúp tôi bất kỳ điều gì, đúng chứ?"
Lúc Lâm Tử Ngọc nói những lời này cô cảm thấy rất thoải mái.
Đến nằm mơ cô cũng muốn nói những lời này với hai người bọn họ, cô đã tưởng tượng vô số lần, lúc mình nói ra những lời này, bọn họ sẽ có biểu cảm như thế nào.
Nhưng cô vẫn còn quá trẻ người non dạ.
Chuyện thống khổ nhất trêи thế giới này chính là áp lực tới từ người thân.
Từ mặt nhau?
Chuyện này là không thể, cả đời này cũng không thể!
Cô muốn từ, bố mẹ cô sẽ đồng ý sao?
"Tử Ngọc, con nói những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-dai-gia/1206199/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.