Lâm Tử Ngọc không phải kẻ ngốc, mà hoàn toàn ngược lại, cô có thể lên tới vị trí này, chứng minh cô là một người rất thông minh.
Mặc dù sự thật cô không chinh phục vị trí đó từng bước một, bởi người ấy là Thẩm Bích Quân, còn cô chỉ là đột nhiên bị người khác đặt vào vị trí này thay thế Thẩm Bích Quân mà thôi.
Nhưng có thể ngồi vững vàng ở đây, cũng chứng minh được rằng cô là một người có thực lực.
Cho nên, cô đương nhiên có thể đoán ra được, bố và mẹ kế của mình đến đây để làm gì.
Trước kia vì muốn chiếm đoạt công ty của mình cho Lâm Tiểu Vỹ, đôi bên cãi nhau kịch liệt, kể từ lần đó, một khoảng thời gian rất dài đôi bên cũng không liên lạc với nhau.
Thế này mà gọi là người nhà ư? Bọn họ đã từng coi mình là người nhà sao?
Nếu như có, vì sao thời gian dài như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại bọn họ cũng không gọi cho mình?
Mình là con gái, một thân một mình ở bên ngoài bươn chải, bọn họ không lo lắng gì cho mình chút xíu nào sao?
Lúc mình chưa thành công, chưa có danh tiếng, cái gia đình này, không hề có bất cứ liên hệ gì.
Bây giờ công ty của mình nổi tiếng, trở thành tập đoàn đứng đầu thành phố Đông Hải, bọn họ lại ngay lập tức tìm tới cửa.
Thật sự là vô liêm sỉ đến nực cười.
Nếu là người còn chút liêm sỉ sẽ không trơ trẽn đến mức này.
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-dai-gia/1206198/chuong-1128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.