Ba người hiệu trưởng cả ý muốn tự tử cũng đã có, thật ra chân tướng chuyện này thế nào, trong lòng bọn họ đều biết rõ. Lâm Thiếu Huy vốn là người thích làm loạn bên ngoài, hơn nữa dựa vào nhân phẩm của Khương Oánh Oánh sao lại quyến rũ gã được? Nhưng trước kia dựa vào quan hệ của Lâm Thiếu Huy nên bọn họ sẽ không giải quyết được gì. Hiệu trưởng nhìn về phía những người khác, có thể sao nữa? Chẳng lẽ lại muốn lấy đá đập chân mình hay sao? Lúc trước trong trường đã ồn ào chuyện Khương Oánh Oánh sẽ bị đuổi học, bây giờ bọn họ rút lại quyết định này đã khiến nhân viên nhà trường mất mặt, nếu lại gây ra động tĩnh lớn rửa sạch oan khuất cho Khương Oánh Oánh, mặt mũi người hiệu trưởng là ông ta còn đặt chỗ nào nữa? Nhưng nhìn thái độ của Hàn Tam Thiên, nếu muốn dàn xếp ổn thỏa, hiển nhiên là không thể nào, dù sao cả bốn người Lục Ninh Bao Trần này cũng đã tới. "Ông còn do dự gì nữa, mau tìm ra một phương án giải quyết đi, nếu không ông đừng mong làm hiệu trưởng nữa." Bao Cảnh Trung quát lớn. "Vâng vâng vâng." Hiệu trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, hỏi dò: "Nếu không thì, lại bảo Lâm Thiếu Huy xin lỗi Khương Oánh Oánh?" Bao Cảnh Trung nghe thấy câu này giận sôi cả lên, bước đến trước mặt hiệu trưởng, mặc kệ việc ông ta đã lớn tuổi mà đạp ông ta một cái, lạnh lùng nói: "Đây là phương án của ông đấy hả? Xin lỗi, một câu xin lỗi đã muốn xong việc ư?" Hiệu trưởng sợ đến mức liên tục nói không. Lúc này Trần Khải Hoa cũng tiến lên phía trước, lạnh giọng nói: "Xin lỗi cũng được, nhưng phải xin lỗi trước mặt toàn thể thầy trò trong trường, tôi mặc kệ ông có mất mặt hay không, nếu chuyện này không thể khiến Khương Oánh Oánh thỏa mãn, ông chuẩn bị cuốn gói xéo đi." Hai vị đứng đầu này đã đứng ra nói chuyện, hiệu trưởng nào dám không nghe, về phận Lâm Thiếu Huy hiện tại đã là dáng vẻ mặc người chém
giết. Núi dựa của gã rất lợi hại, giúp gã có thể không đặt rất nhiều người ở thành phố Dung vào mắt, nhưng gã biết rõ lần này tấm sắt đá phải quá cứng, cứng đến mức hai vị đại nhân vật là Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa cũng muốn làm việc cho anh, gã ngoại trừ nghe lệnh ra thì không còn lựa chọn nào khác. Sau khi Bao Cảnh Trung và Trần Khải Hoa liếc nhìn nhau thì dời mắt về phía Hàn Tam Thiên. 1 18:56 3163 460 Bọn họ không biết người thanh niên này là nhân vật nào, nhưng trong tỉnh trực tiếp ra lệnh phải để anh thỏa mãn, hai người bọn họ chỉ có thể nghe theo. Hàn Tam Thiên nhìn về phía Khương Oánh Oánh cũng đã sớm hoảng hốt hồn phi phách tán, hỏi: "Oánh Oánh, em cảm thấy thế nào?" "Hả. !" Khương Oánh Oánh lấy lại tinh thần, giống như nằm mơ, trong nhận thức của cô ấy, ban giám hiệu trường học đã là nhân vật cực kỳ lợi hại, về phần bốn người Lục Ninh Bao Trần này, là thân phận quá mức đáng sợ, cô ấy thật không ngờ rằng Hàn Tam Thiên lại tìm cả bốn người bọn họ tới một lượt! Thì ra, anh nói đến giúp mình giải quyết rắc rối không phải đùa giỡn! Thì ra anh lái xe xông vào học viện, rồi lao vào phòng họp, cũng không phải hoàn toàn mất bình tĩnh! "Anh Tam Thiên, em... em không biết nữa." Đời này Khương đánh Oánh chưa từng gặp phải quyết định trọng đại như vậy, hơn nữa còn trước mặt nhiều đại nhân vật thể này, vì vậy cô ấy cũng không biết nên làm gì bây giờ. Hàn Tam Thiên đứng dậy, nói: "Nếu em đã không quyết định được, vậy để tôi làm đi." Dứt lời, anh nhìn về phía hiệu trưởng nói tiếp: "Trên sân cờ, thông báo cho tất cả học sinh, để cả trường học chứng kiến chuyện này, còn hành vi xấu xa của các người nữa, kể hết không giấu giếm chữ nào, thiếu một dấu chấm tôi cũng sẽ không tha cho đám các người."
Mặt hiệu trưởng xám như tro, nếu chuyện này truyền đi, hình tượng đức cao vọng trọng của ông ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, làm vậy là không chứa đường sống cho ông ta mà Nhưng nếu không làm theo lời Hàn Tam Thiên nói, ông ta cũng sẽ xong đời. Bốn người Lục Ninh Bao Trần này, một người cũng sẽ không tha cho ông ta. Sau khi nhân viên nhà trường thông báo phát thanh xong, rất nhiều học sinh xem náo nhiệt đều tụm lại ở sân trường, chưa đến mười phút, sân trường đã hơn một nghìn người chật như nêm cối. "Làm gì vậy nhỉ?" "Có lẽ là muốn thông báo phê bình Khương Oánh Oánh, dù sao cậu ta đã khiến thanh danh trường học chúng ta bị ảnh hưởng xấu, việc này sao có thể chỉ đuổi học cậu ta là được chứ." "Nghe nói dáng người cậu ta cũng không tệ, hơn nữa nhìn cũng đàng hoàng, không ngờ rằng lại là loại người đó." Mấy nữ sinh lúc trước bao vây Khương Oánh Oánh ở cổng trường tới sớm nhất, chiếm được vị trí hàng đầu, bọn họ hy vọng nhìn thấy kết cục của Khương Oánh Oánh. "Bà tám Khương Oánh Oánh này, cho rằng tìm phú nhị đại đến giúp là có thể dàn xếp ổn thỏa, không ngờ rằng chuyện càng quậy càng lớn." "Vừa rồi tên ngu kia rất kiêu ngạo hống hách kêu gào, lái xe xông vào trường học, bây giờ biết trường chúng ta lợi hại bao nhiêu rồi chứ." "Đối phó loại rác rưởi đó, ban giám hiệu trường ra mặt là được, thật không biết sao bốn đại nhân vật kia phải xuất hiện, nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ đã dọa tên ngu đó đến hoảng sợ rồi, tớ thật tò mò tâm trạng hiện tại của anh ta thế nào." "Vì loại con gái như Khương đánh Oánh, có đáng không?" Lúc này, Hàn Tam Thiên và Khương Oánh Oánh bước lên bục trước, không ít người biết chuyện đã không nhịn được làm ầm lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]