Chương trước
Chương sau
Tô Diệc Hàm bối rối, có một tin tức không biết nên nói trước cho Tô Hải Siêu hay không.
Cô biết trong lòng Tô Hải Siêu không phục, thậm chí anh ta còn mong công ty này đóng cửa, nhưng tình huống này chắc chắn không xảy ra, bởi vì hội nghị ngày mai Chung Lương cũng xuất hiện, Tô Diệc Hàm biết rất rõ chuyện này có ý nghĩa gì.
“Hải Siêu, hội nghị ngày mai Chung Lương cũng tham gia.” Tô Diệc Hàm cắn răng nói, dù giờ không nói, mai anh ta cũng biết, không bằng nói luôn giờ.
“Cái gì!” Tô Hải siêu phẫn nộ bật dậy, Chung Lương cũng tham gia, chuyện này khiến anh ta không tin nổi, nói: "Tại sao lại thế, thằng Chung Lương đáng chết kia vì cái gì mà tham gia hội nghị của công ty, gã đó có quan hệ gì đâu."
Tô Diệc Hàm thở dài, Chung Lương vì sao lại tham gia hội nghị, Tô Hải Siêu sao lại không biết, chẳng qua anh ta không chấp nhận thôi.
"Hải Siêu, chuyện đã như vậy, anh nên nhịn đi." Tô Diệc Hàm nói.
Tô Hải Siêu tức giận muốn lật bàn, nhưng sức lực quá yếu nên bàn không hề lật, thậm chí chỉ di chuyển một chút.
Nhưng anh ta không bỏ qua, mà đập máy
tính, mọi đồ vật trong phòng đập được thì đem đập hết.
Chưa tới hai phút sau, văn phòng trở nên lộn xộn.
"Đồ Chung Lương đáng chết, gã chẳng phải nói không hợp tác với nhà họ Tô rồi sao!" Tô Hải Siêu không cam lòng gầm
lên.
Tô Diệc Hàm lắc đầu đi ra văn phòng, mặc kệ Tô Hải Siêu nổi điên.
Đương nhiên Tô Hải Siêu không tiếp thu được chuyện này, nhưng đối với đám họ hàng thân thích của nhà họ Tô đây là chuyện tốt. Hầu hết ai cũng vui mừng phấn khởi, bởi vì công ty sẽ vượt qua nguy cơ phá sản, tương đương với việc họ không thất nghiệp, có thể dựa vào công ty để sống, cùng lắm giờ không tham ô được thôi.

"Diệc Hàm, Tô Hải Siêu có phản ứng như thế nào?"
"Anh ấy đang nổi điên đập đồ trong phòng kia kìa." Tô Diệc Hàm nói.
Mấy người nhà họ Tô nghe vậy cũng không thấy ngoài ý muốn, anh ta mới lên
làm chủ tịch được mấy bữa, hiện giờ anh ta phải từ chức sao có thể chấp nhận dễ dàng như vậy.
"Không biết vị chủ tịch mới là ai, ngày mai có thể nhìn rồi."
“Ai, hy vọng vị đó tiếp tục dùng chúng ta, nếu phải rời công ty, những người như chúng ta rất khó sống bên ngoài."
"Đúng vậy, hy vọng công ty không phải thanh trừ."
Những người họ hàng nhà họ Tô ăn không ngồi rồi nhiều năm, không có chút bản lĩnh nào. Họ chẳng là gì nếu rời công ty nhà họ Tô, nên họ sẽ lo lắng tiền đồ tương lai của mình.
Nhưng hiện giờ vận mệnh của họ đang
nằm trong tay vị chủ tịch mới, bọn họ có lo cũng vô dụng, chỉ cầu trời khấn phật cho họ đường sống.
Tại biệt thự Sơn Yêu, cả nhóm Tô Nghênh Hạ về tới nhà mới có thể thả lỏng.
Việc Lưu Hoa chết khiến họ phải chịu áp lực tâm lý, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn như cũ nên không có chuyện gì để lo.
Hiện giờ Tưởng Lam không dám động tới Hàn Tam Thiên, đối xử cực kỳ khách sáo, sợ Hàn Tam Thiên không vui.
Đến nỗi Tô Quốc Diệu không dám nhìn Hàn Tam Thiên một cái, cho dù cùng ăn cơm với Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy áp
lực cực lớn.

Trên bàn cơm chiều, Hàn Tam Thiên thấy
Hà Đình do dự gì đó, dường như bà đang có tâm sự, ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng mệt mỏi ủ rũ.
Hà Đình có tâm sự chắc chắn liên quan với con gái của bà, còn Tô Nghênh Hạ ủ rũ khẳng định vì chuyện công ty, dù sao cô cũng là người phụ nữ hiếu thắng, việc cả ngày ở nhà khiến Tô Nghênh Hạ không thích ứng được.
"Nghênh Hạ, mai muốn anh đưa em tới
công ty không?" Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cười khổ, nói: “Em đã từ chức rồi, đi công ty làm gì.”
“Ai, nghe mẹ nói, con xúc động quá rồi, như thế chẳng phải đúng ý Tô Hải Siêu sao, nó ước gì con không tới công ty đi làm đó." Tưởng Lam bất đắc dĩ, chuyện Tô Nghênh Hạ quyết định bà sẽ không tham gia, bởi vì từ trước tới nay Tô
Nghênh Hạ luôn làm đúng, nhưng chuyện này thì Tương Lam thấy Tô Nghênh Hạ đã sai rồi.
"Mẹ, chuyện đã xảy ra rồi, hiện giờ nói cũng không có ích gì." Tô Nghênh Hạ gục đầu, thực ra cô cực kì hối hận, hiện giờ Tô Hải Siêu chắc chắn đang cười nhạo cô, nghĩ tới đó Tô Nghênh Hạ cảm thấy phiền muộn.
“Thật ra....” Lúc này, Hàn Tam Thiên nói:
"Sau khi em từ chức, bất động sản Nhược Thủy cũng giải trừ hợp tác, hơn nữa ngân hàng yêu cầu nhà họ Tô trả vay vốn, nên tình hình công ty bây giờ không tốt lắm."
Tô Nghênh Hạ không muốn bỏ đá xuống giếng, bởi vì cô muốn đi làm chứ không phải tình hình tồi tệ của công ty.
Tưởng Lam nghe thế thì vui vẻ nói: "Đáng đời, sự quan trọng của Nghênh Hạ ở công
ty Tô Hải Siêu sao thay thế được, hiện giờ nó hối hận muốn chết rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.