Chương trước
Chương sau
Hàn Tam Thiên không nói rõ nguyên nhân, Tô Nghênh Hạ và Tưởng Lam cũng không hỏi thêm.
Lưu Hoa chết dưới sự chứng kiến của Tưởng Phong Quang, Tưởng Sinh và Tưởng Uyên. Cả ba sợ tới mức đầu óc trống rỗng, nhưng bọn họ biết, Tưởng Hoành làm vậy vì bảo vệ nhà họ Tưởng, nếu không nhà họ Tưởng phải chôn thấy tại đây.
Bốn người rời khỏi phòng bi-a, Tưởng Hoành run rẩy tay chân, đối với ông đó là lần đầu tiên trong cuộc đời ông, sao ông không sợ được?
"Ông nội, Hàn Tam Thiên sao lại lợi hại như thế?" Tưởng Uyển sợ tới dựng cả lông tơ, tưởng tượng mỗi ngày đều nhục
mạ Hàn Tam Thiên thì phát sợ, bởi vì chuyện hôm nay đều do Hàn Tam Thiên tạo ra, Đường Tông kêu gã là anh Hàn, Diệu Long quỳ gối với gã, hai điều này chứng minh Hàn Tam Thiên không đơn
giản.
Tưởng Hoành vẫn đang run cả người, nghe Tưởng Uyển hỏi vậy thì lẩy bẩy nói: "Ông cụ nhà họ Tô năm đó quyết định Hàn Tam Thiên làm con rể chắc chắn có nguyên nhân, thân phận của cậu ta không phải đơn giản như chúng ta tưởng tượng, sau này mấy đứa đừng nhắc lại nữa, coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, nếu không sớm muộn chúng ta cũng phải nhận kết cục của Lưu Hoa thôi."
“Ba, Lưu Hoa chết như vậy thì giải thích như nào với người ngoài đây, nên nói như nào với nhà mẹ đẻ cô ấy nữa?" Tưởng Phong Quang tuy buồn rầu, nhưng ông ta cũng có một cảm giác giải thoát, dù sao nhiều năm như thế ông bị Lưu Hoa đè đầu cưỡi cổ, đến họ cũng không họ được, hiện giờ Lưu Hoa đã chết, cuộc sống của ông thả lỏng hơn.
"Diêu Long sẽ xử lý, Đường Tông cũng sẽ xử lý, chúng ta chỉ cần nói với bên ngoài
là Lưu Hoa bị bệnh thôi." Tưởng Hoành
nói.
Ba người gật đầu liên tục, có hai người Diệu Long cùng Đường Tông, chân tướng nhất định sẽ không thể tra ra, bọn họ chỉ cần nhớ một điều, không thể chọc Hàn Tam Thiên!
Tin tức Lưu Hoa bệnh chết nhanh chóng truyền ra ngoài, có Đường Tông âm thầm sai khiến nên không có ai nghi ngờ, hơn

nữa bệnh viện cũng đưa ra thông tin chứng minh.
Ba ngày sau, Lưu Hoa hỏa táng, chuyện này liền qua đi, nhưng trong lòng nhà họ Tưởng, đây chắc chắn trở thành bóng ma cả đời.
Thiên Vân.
Tô Hải Siêu đang trong văn phòng, từ lúc công ty bị kẻ thần bí thu mua xong, Tô Hải Siêu từ chức chủ tịch, giờ trong công ty anh ta là một người không có chức vị cực kì rảnh rỗi, mà vận mệnh của anh ta phải chờ vị chủ tịch mới biết được liệu anh ta
có thể tiếp tục ở lại trong công ty không.
Tuy rằng Tô Hải Siêu không còn là chủ tịch nữa, nhưng da mặt anh ta vẫn rất dày, ngồi trong văn phòng chủ tịch, hiển nhiên anh ta vẫn luyến tiếc vị trí này.
Bán công ty là chuyện bất đắc dĩ, Tô Hải Siêu tự thề với bản thân mình, sẽ có một ngày anh ta lấy lại quyền điều hành công ty. Đương nhiên, ý tưởng này cực kì buồn cười, hiện giờ anh ta chẳng còn gì, dựa vào đâu lấy lại quyền điều hành công ty.
"Hải Siêu, nghe nói mai chủ tịch mới sẽ tới trình diện, anh tính sao giờ?" Tô Diệc Hàm vào văn phòng hỏi chuyện Tô Hải
Siêu.
"Ai nói cho em biết?" Tô Hải Siêu trầm mặc, ngày mai tân chủ tịch sẽ xuất hiện. cũng có nghĩa anh ta không có tư cách xuất hiện tại văn phòng chủ tịch.
"Đỗ Hồng." Tô Diệc Phàm nói.
Tô Hải Siêu đập tay lên bàn làm việc, gần
giọng nói: "Nếu không phải do Đỗ Hồng, anh sao phải bước tới bước này, anh muốn nhìn xem tân chủ tịch là người như thế nào, có năng lực gì, hiện giờ dự án phía tây không còn quan hệ với nhà họ Tô, để xem kẻ đó có bản lĩnh khiến công ty khởi tử hồi sinh không."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.