Nhìn thấy nhân viên bán hàng đang bận rộn đóng gói đồ đạc, bây giờ hy vọng duy nhất của Tưởng Uyển là Hàn Tam Thiên không có đủ tiền, cho nên trong lòng cô ta vẫn luôn luôn nguyền rủa chuyện này, nhưng mà Hàn Tam Thiên đã đưa thẻ ra, hơn nữa sau đó còn quẹt thẻ thành công, hi vọng của Tưởng Uyển hoàn toàn bị dập
tắt.
Sắc mặt cô ta trắng bệch ngồi dưới đất, hai mắt vô thần, hôm nay cô ta muốn tìm cho mình chút mặt mũi, nhưng bây giờ, cô ta hoàn toàn vứt hết mặt mũi của mình đi
rôi.
Liễu Trí Kiệt chỉ là tặng cô ta một cái túi ba mươi nghìn tệ mà thôi, nhưng Hàn Tam Thiên lại mua cả cửa hàng tặng cho Tô Nghênh Hạ, sự chênh lệch này lớn đến như thế nào, trong lòng Tưởng Uyển cũng rất rõ ràng.
Cô ta cũng hi vọng Liễu Trí Kiệt vì cô ta mà tiêu tiền như nước, nhưng mà cô ta biết, căn bản Liễu Trí Kiệt cũng không có cái bản lĩnh ấy.
"Tô Nghênh Hạ, cháu bây giờ đường đường là một người phụ trách, mà cháu cứ bắt nạt chị họ của mình như thế mà
được sao?"
Từ Phương nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt như ghét tiền bạc nói với Tô Nghênh На.
"Có tiền thì giỏi lắm sao? Sao cháu không mua cả cái trung tâm thương mại này luôn đi, chị họ của cháu cũng chỉ đùa một chút mà thôi, sao cháu lại có thể hành động quá đáng như thế."
Tưởng Bác cũng tức giận nói.
Cặp vợ chồng này dường như cũng không nhớ ngày hôm nay Tưởng Uyển là
tự cầm đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685389/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.