Chương trước
Chương sau
"Các người luôn coi Tô Nghênh Hạ như gái bán hoa, cho rằng tôi với cô ấy có quan hệ không rõ ràng nên tôi mới hợp tác với cô ấy, nhưng trên thực tế, tôi với cô ấy chẳng có quan hệ gì cả. Còn cô, lại thẳng thừng biểu hiện ra mình là gái bán hoa rồi." Chung Lương khinh thường nói
"Anh có ý gì?" Tô Diệc Hàm nghiến răng nói. Vì làm chuyện này, cô ta đã vứt bỏ cả tôn nghiêm của mình, không ngờ Chung Lương còn nói như vậy.
"Ý gì à?" Chung Lương giễu cợt nói: "Chẳng có ý gì cả, loại gái bán hoa như cô, tôi sợ bẩn.".
Nói xong, Chung Lương thẳng thừng đóng cửa lại.
Tô Diệc Hàm tức giận đến nổi trận lôi đình. Cô ta cố tình ăn mặc gợi cảm như vậy, vải xuyên thấu như ẩn như hiện, đàn ông đúng ra phải không thể nào kháng cự được, nhưng... nhưng Chung Lương lại chế cô ta bẩn!
"Chung Lương, anh ra đây cho tôi, nói rõ ràng ra đi." Tô Diệc Hàm tức giận đạp cửa, kêu gào ầm ĩ.
Chung Lương lạnh mặt mở cửa, quát mắng: "Tô Diệc Hàm, cô còn làm loạn nữa là tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài đó. Cô muốn chuyện này ầm ĩ đến mức cả thành phố đều biết sao?"
Cả thành phố đều biết!
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tất cả mọi người trong thành phố Thiên Vân đều sẽ coi cô ta như gái bán hoa, đừng nói tới việc gả cho nhà giàu, e là sẽ chẳng còn đàn ông nào muốn tới gần cô ta nữa.
"Anh Chung, em xin lỗi, em đi ngay đây."
Tô Diệc Hàm sợ hãi nói.
Chung Lương bất đắc dĩ lắc đầu, người nhà họ Tô gen di truyền kiểu gì vậy chứ, Tô Hải Siêu đã như thế, Tô Diệc Hàm cũng như thế, đã nóng nảy, gan lại nhỏ, có thể làm nên chuyện lớn gì đây?
Sau khi rời khỏi tiểu khu của Chung Lương, Tô Diệc Hàm gọi điện cho Tô Hải Siêu, mắng chửi Tô Hải Siêu một trận. Bởi vì nếu Tô Hải Siêu không ra chủ ý này thì làm sao cô ta có thể mất mặt như vậy?
Tô Hải Siêu biết được Tô Diệc Hàm bị Chung Lương cự tuyệt, cảm thấy vô cùng
bất ngờ, theo lý mà nói Tô Diệc Hàm cũng không kém Tô Nghênh Hạ bao nhiêu, nếu anh thật sự là một tên háo sắc, sao có thể cự tuyệt sắc đẹp đã dâng lên tận của chứ?
Lẽ nào anh với Tô Nghênh Hạ thật sự không có quan hệ gì?

Làm sao có thể như thế được?
Nếu không phải Tô Nghênh Hạ bán thân, vì sao Chung Lương lại cứ nhất quyết không phải cô thì không được?
Tô Hải Siêu nghĩ không ra, hơn nữa anh
ta cũng không thể nào nghĩ ra được.
Biệt thự trên sườn núi, sau khi Hàn Tam Thiên ăn cơm chiều xong thì quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, ngày mai đi tới huyện Bân.
Nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ tới một người, đã hai năm không gặp, cũng không biết giờ anh ta ra sao rồi.
Ấn gọi một dãy số đã hai năm chưa từng dùng đến, hơn nữa đối phương còn nghe máy rất nhanh.
"Mai tôi đến huyện Bân." Hàn Tam Thiên
nói.
"Vâng, vâng vâng vâng, cần em đi đón anh không?" Giọng nói đầu bên kia điện thoại rõ ràng là vô cùng kích động.
Hàn Tam Thiên do dự một lúc, nói: "Được."
"Em đi chuẩn bị ngay đây."
Cúp điện thoại, Hàn Tam Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Năm đầu tiên sau khi kết hôn, anh từng tới huyện Bân một lần, hình tượng đồ bỏ
đi lúc đó khiến cho người nhà mẹ đẻ Tưởng Lam giễu cợt anh là không đáng một xu, thậm chí còn không cho Hàn Tam Thiên ngồi vào bàn ăn.
Hàn Tam Thiên vẫn còn nhớ rõ thái độ lạnh lùng của người nhà họ Tưởng dành cho anh, ngay cả đứa trẻ nhỏ đi qua bên cạnh anh cũng cố ý giẫm lên giày anh một cái. Hàn Tam Thiên khi đó bằng lòng nhịn cơn tức này xuống vì Tô Nghênh Hạ.
Trong tình cảnh không được mọi người chấp nhận, lúc Hàn Tam Thiên tới huyện Bân đã gặp được một người trẻ tuổi nghèo túng. Khi ấy anh ta bị bạn gái đá, bị

cấp trên chèn ép, cuộc sống gần như rơi vào tuyệt vọng. Hàn Tam Thiên đưa tay ra cho anh ta một ngày mai tiền đồ rộng mở.
Huyện Bân có một người nổi tiếng không ai không biết, tên là Đường Tông, hiện giờ là ông chủ lớn nhất ở huyện Bân, hơn nữa là người trẻ tuổi nhất được ca tụng là kiệt xuất nhất trong vòng mấy mươi năm trở lại đây của huyện Bân.
Nhưng sau lưng sự kiệt xuất ấy, Đường Tông vẫn luôn không dám quên tiền đồ của anh ta là từ đâu mà có.
Hai năm nay, Đường Tông vẫn cứ chờ
cuộc điện thoại từ Hàn Tam Thiên, nhưng một chút tin tức đều không có. Thậm chí Đường Tông còn cảm thấy vị nhân vật lớn này đã quên mình rồi.
Nhưng giờ xem ra anh chưa quên, vẫn còn có cơ hội trả ơn.
Hôm sau, tại trạm vận chuyển hành khách huyện Bân, chiếc Rolls-Royce duy nhất của huyện Bân dừng ở trước cửa.
Tất cả mọi người đều biết chiếc xe này là của Đường Tông, cho nên người vây xem rất tò mò, vì sao Đường Tông lại đến một nơi như trạm vận chuyển hành khách?
Nếu là người xứng đáng để anh ta đích thân đi đón thì phải là dạng nhân vật lớn thế nào chứ!
Cuối cùng, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, một người trẻ tuổi khiêm tốn đi tới bên cạnh xe.
Vậy mà nhân vật lớn như Đường Tông lại tự mình xuống xe mở cửa cho anh, điều này khiến cho đám người đứng hóng chuyện bên cạnh kinh ngạc đến ngơ ra luôn rồi.
"Đây là người nào vậy, lại còn cần Đường Tông đi tiếp đón, hơn nữa còn được
Đường Tông mở cửa cho!"
"Nhìn tuổi tác anh ta cũng không lớn, hơn hai mươi tuổi mà giỏi thế sao?"
"Nhìn có vẻ còn tài giỏi hơn Đường Tông, là người của huyện chúng ta sao?"
Tiếng bàn tán của đám người cứ liên miên không ngớt, hơn nữa còn có không ít người thích hóng chuyện đã chụp lại bức ảnh lúc lên xe, đăng lên tường nhà mà kinh ngạc ca thán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.