Hàn Tam Thiên cúi đầu nhưng không khom lưng, lúc sau mãi đến khi Nam Cung Thiên Thu vốn đang giãy giụa không còn bất cứ tiếng động gì nữa, anh mới ngẩng đầu.
Đã chết.
Đã chết là tốt rồi.
Đã chết thì sẽ không còn phiền não nữa, cũng sẽ không còn nhìn thấy bộ dáng của kẻ bất lực Hàn Quân nữa.
“Hàn Tam Thiên, bà đã chết rồi, bây giờ cậu có thể buông tha cho tôi rồi chứ.” Hàn
Quân nhìn Hàn Tam Thiên nói, trong lòng không có một chút đau thương nào, gã chỉ quan tâm bản thân có thể an toàn rời khỏi nơi này hay không thôi.
“Thả anh đi, anh còn phải quay về Tần Thành ngồi tù. Cái người tên là Quan Dũng ấy, chắc chắn sẽ hầu hạ anh thật tốt, dù sao tôi đánh tên đó cũng không ít.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Vẻ mặt Hàn Quân khó coi giống như là ăn phải phân, vất vả lắm mới được ra ngoài, bây giờ vẫn phải trở về ngồi tù?
Hơn nữa nếu những lời anh nói là sự thật,
anh thực sự đã đánh Quan Dũng thì sau này gã ở trong phòng lớn, còn không phải là sống không bằng chết?
“Hàn Tam Thiên, cầu xin cậu, giúp tôi nghĩ cách đi. Đừng để tôi về nhà tù Tần Thành, cậu muốn tôi làm gì cũng được.” Chân của Hàn Quân đã phế đi, muốn quỳ xuống cũng không làm được, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất không ngừng đập đầu xuống đất.
“Anh không quay về, vậy nhà họ Hàn thật sự sẽ tiêu đời đó.” Hàn Tam Thiên cười nói, sau đó nhìn về phía Thi Tinh.
Thi Tinh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685311/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.