Chương trước
Chương sau
"Hàn Tam Thiên, sao mày có thể rời khỏi nhà tù Tần Thành, có ai giúp mày?" Dứt lời, Nam Cung Thiên Thu nhìn về phía
Viêm Quân, ánh mắt độc ác nói tiếp: "Viêm Quân, chẳng phải ông nói sẽ không nhúng tay vào chuyện này hả? Sao ông lại cứu nó ra khỏi nhà tù Tần Thành?"
Viêm Quân cười nhạt một tiếng, đáp: "Tôi không cứu nó, chỉ là từ trước tới nay bà xem thường nó mà thôi."
"Từ khi tôi nhận được điện thoại bà bảo tôi trở về thủ đô, tôi đã đoán được kế hoạch của bà, Nam Cung Thiên Thu, bà cho rằng dưới bầu trời này, chỉ có một mình bà thông minh sao?" Lúc này, Hàn Tam Thiên lại bước đến bên cạnh Hàn Quân.
Hàn Quân sợ tới mức trực tiếp tè ra quần, một vùng nước màu vàng thấm ướt sàn nhà, dập đầu nói với Nam Cung Thiên Thu: "Bà nội, cháu cầu xin bà, bà mau chết đi, cái bà già đáng chết nhà bà, sống còn có ý nghĩa gì nữa."
"Nghe thấy không? Anh ta gọi bà là bà già đáng chết, trong mắt đứa cháu trai bảo bối này của bà, bà chỉ là một bà già đáng chết." Hàn Tam Thiên cười nhạo nói.
Mặt Nam Cung Thiên Thu xám như tro, đồng tử vô thần, giờ khắc này bà thật sự
tuyệt vọng.
Tốn hết tâm tư muốn cứu Hàn Quân ra, vốn bà tưởng rằng đứa cháu trai bảo bối này có thể chăm sóc mình lúc tuổi già, nhưng bây giờ thì sao? Hàn Quân chỉ hy vọng bà có thể chết nhanh một chút.
"Hàn Tam Thiên, nhà họ Hàn nằm trong tay mày sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, tạo mà chết, nhà họ Hàn cũng xong đời." Nam Cung Thiên Thu giãy dụa lần cuối, hy vọng có thể dùng sự tồn vong của nhà họ Hàn để uy hiếp Hàn Tam Thiên.
"Bà cho rằng tôi muốn trở thành người
thừa kế của nhà họ Hàn hả? Nơi có Hàn Tam Thiên tôi chính là nhà họ Hàn, thủ đô, đó chỉ là một nơi đau lòng mà thôi, tôi chưa từng đặt vào mắt." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.

Một quyền đấm xuống, phế bỏ tay trái của Hàn Quân.
Hai mắt Hàn Quân đỏ bừng, quát Nam Cung Thiên Thu: "Bà già đáng chết này, con mẹ nó bà đừng hại tôi nữa, mau đi chết đi, bà già kia, tôi thắp cho bà thêm hai nén hương, bà mau đi chết đi, tôi cầu xin bà."
Tim Nam Cung Thiên Thu như bị dao cắt, tại sao, tại sao người bà luôn xem trọng, vào thời khắc này lại tỏ ra hèn nhát như vậy.
Còn kẻ bà luôn cho rằng vô dụng, lại độc ác như vậy!
Chẳng lẽ, thật sự vị đạo sĩ kia đã nhìn lầm đế vương giữa nhân gian rồi sao?
"Là tôi sai rồi sao? Là tôi sai rồi sao?" Nam Cung Thiên Thu tự lẩm bẩm, nhặt lụa trắng lên.
Đúng lúc này, Thi Tinh bước đến bên cạnh Nam Cung Thiên Thu, nói: "Mẹ, con tiễn mẹ đoạn đường cuối cùng."
Trong lòng Nam Cung Thiên Thu chấn động, hỏi Thi Tinh: "Cô đã biết sẽ như vậy từ lâu rồi sao?"
"Mẹ, con đã khuyên mẹ rồi, Hàn Quân là loại người gì, mẹ rất rõ ràng, làm sao nó có thể gánh vác trách nhiệm chứ? Mẹ Ỗmuốn Hàn Tam Thiên ngồi tù thay nó, con không có ý kiến, nhưng tại sao mẹ còn muốn giết Hàn Tam Thiên?" Thi Tinh bất đắc dĩ nói, nhận lụa trắng, ném lên trên.
Lụa trắng treo trên đèn trần to trong phòng khách, Thi Tinh từng tự tay kết túc tính mạng của Hàn Thành, đối với bà mà nói, tiễn Nam Cung Thiên Thu một đoạn đường cũng không phải chuyện lớn gì.
Nam Cung Thiên Thu lắc đầu, mặc dù đến giờ phút này, bà vẫn không cho rằng Hàn Tam Thiên ưu tú hơn Hàn Quân, cho dù Hàn Quân kêu bà đi tìm chết, cho dù hình tượng của Hàn Quân không còn là đứa cháu ngoan kia, nhưng bản lĩnh của hai người bọn họ, vẫn cách biệt như trời với đất.
"Hàn Tam Thiên, tạo chết rồi, nhà họ Hàn cũng sẽ bị hủy diệt, tạo sẽ ở dưới chúng kiến ngày mày chật vật như một con chó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.