Hàn Tam Thiên ở dưới bóng cây, gật đầu với Viêm Quân, nhưng cũng không gọi Nam Cung Thiên Thu.
Bất kính bất hiếu?
Hàn Tam Thiên không có, anh đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Hàn, hơn nữa Nam Cung Thiên Thu không đối xử với anh như con cháu, làm thế nào anh gọi Nam Cung Thiên Thu là bà nội được?
“Tôi đã trở lại, bà muốn tôi làm gì?” Hàn Tam Thiên bình tĩnh hỏi.
Nam Cung Thiên Thu cắn răng nói: “Nhà
họ Hàn thế nào lại có loại không có học như mày, nếu không phải Hàn Quân ngồi tù, mày vĩnh viễn không thể về cái nhà này.”
Đối với việc Nam Cung Thiên Thu khinh bỉ, Hàn Tam Thiên cũng không có buồn lòng gì đó, vì từ nhỏ đến lớn, đã là thói quen.
“Nghe nói Hàn Thành sắp chết, cần tôi chăm sóc người thân sắp chết sao?” Hàn Tam Thiên nói.
Vẻ mặt Nam Cung Thiên Thu dữ tợn, cây gậy trong tay đánh vào đầu vai Hàn Tam
Thiên, tức giận mắng: “Nói như thế nào cũng là cha mày, không có cha mày, sẽ không có mày, mày như thế nào lại có thể nói như vậy?”
Bả vai rất đau, nhưng cả lông mày Hàn Tam Thiên cũng không nhăn chút nào, nói: “Không có tôi, sẽ không có Hàn Quân, bà không phải là muốn chối bỏ đấy chứ?”
“Hừ, mày làm sao có thể so sánh với Hàn Quân được, nó là người thừa kế nhà họ hàn, mà mày chỉ loại bỏ đi mà thôi, là đồ vô dụng.” Nam Cung Thiên Thu khinh thường nói.
“Nhanh chóng nói chuyện chính đi, tôi có thời gian cùng bà lãng phí đâu.” Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685279/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.