Chương trước
Chương sau
Hàn Tam Thiên mượn cớ lấy lý do, hôm nay không rảnh dạo phố với Thiên Linh Nhi, tạm thời thoát được một kiếp. Nhưng Thiên Linh Nhi cũng nói trong vòng ba ngày phải hoàn thành chuyện đó, khiến Hàn Tam Thiên có chút bất đắc dĩ mà nhận lời.
Sau khi Hàn Tam Thiên đi, Thiên Linh Nhi chẳng còn phấn khởi nữa, ngồi liệt trên số pha giống như quả cà gặp sương giá, mất hết tinh thần.
"Nếu thật sự rảnh rỗi thì con đến nhà họ Tô chơi chút đi." Thiên Vương Thịnh vừa cười vừa nói.
"Đến nhà họ Tô làm gì, con không đi." Trước kia Thiên Linh Nhi có rất nhiều hoạt động, dạo phố tụ hội với bạn thân, chỉ cần không đi học, bình thường đều chơi rất vui vẻ. Gần đây từ khi biết được sự lợi hại của Hàn Tam Thiên, biết anh còn là hoàng tử dương cầm, Thiên Linh Nhi lập tức hoàn toàn không còn hứng thú với những chuyện đó nữa.
"Đến nhà họ Tô để bọn họ biết nhà họ Thiên giúp đỡ nhà họ Tô là vì Hàn Tam Thiên, cho bọn họ biết sự lợi hại của Hàn Tam Thiên." Thiên Vương Thịnh nói.
"Không được." Thiên Linh Nhi quả quyết từ chối: "Nếu để bọn họ biết sự lợi hại của Hàn Tam Thiên, nhà họ Tô còn không nịnh bợ anh ấy sao. Sau này con sẽ không còn cơ hội nữa. Ông nội, có phải ông già nên hồ đồ rồi không, sao lại cho con chủ ý cùi bắp này."
"Con bé ngốc, khiến bọn họ hiểu rõ Hàn Tam Thiên nhờ có nhà họ Thiên nên mới lợi hại." Thiên Vương Thịnh vừa cười vừa bảo.
Thiên Linh Nhi cảm thấy nhất định Thiên
Xương Thịnh có ý gì đó, tò mò hỏi: "Ông nội, ông có kế hoạch gì sao?"
"Chưa thể cho con biết được, theo tính tình thiếu kiên nhẫn của con, chỉ cần làm theo lời ông nội nói là được, ông còn hại con được ư?" Thiên Vương Thịnh bảo.
Thiên Linh Nhi nhẹ gật đầu, nhất định ông nội không thể nào hại cô, đó là chuyện chắc chắn, dù sao cô rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm, cứ dựa theo kế hoạch của ông nội mà thực hiện thôi.
"Ông nội, vậy con đi đây."
Thiên Linh Nhi tự lái xe chạy về phía biệt thự nhà họ Tô.

Đến biệt thự nhà họ Tô, bà cụ còn đang thương lượng với trợ lý làm sao để bồi dưỡng Tô Hải Siêu, bởi vì bà thấy được. Hiện tại Tô Hải Siêu không kịp đợi muốn ngồi lên vị trí chủ tịch, bà cụ cũng muốn giao gánh nặng này cho anh ta, nhưng dựa vào khả năng hiện nay của anh ta, thật sự khó có thể ủy thác trách nhiệm.
Lúc Thiên Linh Nhi xuất hiện, bà cụ đứng dậy, trên mặt đầy vẻ khó hiểu, cô chủ nhà họ Thiên sao đột nhiên lại đến nhà, chẳng
lẽ cô vẫn chưa chịu buông tha cho Tô Hải Siêu sao?
Tuy rằng trong lòng có bất mãn nhưng đối với vị công chúa nhà họ Thiên này, bà cụ vẫn không dám thể hiện ra ngoài chút
nào.
"Cô Thiên, ngọn gió nào thổi cô đến nhà chúng tôi vậy?" Bà cụ nở nụ cười hỏi Thiên Linh Nhi.
"Ngọn gió không biết xấu hổ, hơn nữa gió còn rất mạnh." Thiên Linh Nhi nói.
Câu này rõ ràng là đang âm thầm mỉa mai
người khác, nhưng bà cụ không hiểu thứ gọi là ngọn gió không biết xấu hổ này tới từ đâu.
Cô Thiên, cô nói vậy là có ý gì, tôi không rõ." Bà cụ đáp.
"Sáng hôm nay, Hàn Tam Thiên đã đến tìm ông nội tôi, hy vọng ông nội tôi có thể thừa nhận nhà họ Tô. Bà nói chuyện này có đủ không biết xấu hổ hay không, nếu không phải là bà, Hàn Tam Thiên sẽ đến tìm ông nội tôi ư? Loại gia tộc nhỏ bé như nhà họ Tô, vậy mà lại muốn nhận được sự thừa nhận của ông nội tôi đúng là hoang đường." Thiên Linh Nhi khinh
thường nhìn bà cụ.

Sắc mặt bà cụ trầm xuống, Hàn Tam Thiên đến nhà họ Thiên? Chẳng lẽ anh cố ý khiến Thiên Linh Nhi đến tìm bà gây phiền phức ư?
Thằng vô dụng này, vậy mà lại tìm một cô gái đến xả giận giúp nó.
"Đúng rồi, Hàn Tam Thiên không biết tôi đến nhà họ Tô, chỉ là tôi muốn nói cho bà biết, bất kể anh ấy có cầu xin ông nội của tôi ra sao thì nhà họ Tô cũng sẽ không được ông nội của tôi thừa nhận, bởi vì các người đẳng cấp quá thấp. Cho dù có dự | 13:04 215 © 231 - Trang 8
án phía tây thành phố ông nội cũng không đặt vào mắt." Thiên Linh Nhi nói.
Dây chuyền sản nghiệp của nhà họ Thiên
thành phố Thiên Vân vô cùng phong phú, gần như dính tới tất cả các ngành nghề, bà cụ cũng rõ mình muốn nhận được sự thừa nhận của Thiên Vương Thịnh là một chuyện khó khăn cỡ nào. Bà chỉ dựa vào quan hệ giữa Hàn Tam Thiên và Thiên Vương Thịnh nên mới kêu Hàn Tam Thiên đi thử một lần.
Hiện tại xem ra, trong lòng của Thiên Xương Thịnh thì thằng vô dụng kia cũng chẳng có bao nhiêu địa vị, còn khiến
Thiên Linh Nhi đến tận cửa làm nhục bà.
Sớm biết như vậy đã không bảo thằng vô dụng đó ra mặt, thành sự không thấy bại sự có thừa.
"Cô Thiên, nếu ông Thiên không muốn, vậy cô đến tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ chỉ là để làm nhục tôi thôi sao?" Bà cụ không vui nói.
"Không phải tôi vừa nói rồi hả? Ngọn gió không biết xấu hổ thổi quá mạnh nên đã thổi tôi tới rồi. Tôi cũng đâu có bằng lòng đến đây." Vẻ mặt Thiên Linh Nhi vô tội nói.
Bà cụ bị mấy câu này làm giận đến mức suýt chút nữa thổ huyết, cắn răng bảo: "Cô Thiên, nếu không còn chuyện gì nữa, cô về nhà đi thôi, tôi già rồi, cần phải nghỉ ngơi."
"Giờ đã cần nghỉ ngơi rồi hả? Không phải là sống không được lâu chứ." Thiên Linh Nhi cười đùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.