Khi Đao Thập Nhị rời khỏi phòng hiệu trưởng, bàn làm việc đã rơi vào tình trạng bị đập tanh bành.
Hiệu trưởng nhìn đống bừa bộn trước mắt, trợn mắt há hốc mồm.
Người này có khí lực quá khủng bố, thế mà có thể đập nát bàn làm việc. Làm được điều này đã dùng bao nhiêu khí lực chú.
Sống sót sau tai nạn, hiệu trưởng thở ra một hơi, âm thầm nói: "Xem ra về sau tốt nhất không dính vào loại tiền thế này Không cẩn thận mất mạng như chơi. Hôm
nay đúng là có ông trời phù hộ mà."
Đạo Thập Nhị về đến nhà, nhìn thấy xe đỗ trước cửa, không tức giận tiêu sái vào nhà.
Trong viện, Hàn Tam Thiên ngồi chồm hôm bên cạnh Đường Thanh Uyển. Vừa nãy nói chuyện anh đã biết tên Đường Thanh Uyển. Đối với hai chữ Thanh Uyển Hàn Tam Thiên khá là ngạc nhiên.
Một người thô con như Đạo Thập Nhị lại có thể tìm được một cái tên ưu nhã đến vậy, không biết người này tra từ đâu ra.
"Thanh Uyển nói, bé bị trường học đuổi rồi?" Hàn Tam Thiên đứng lên hỏi Đao Thập Nhị.
"Cái tên hiệu trưởng kia thối lắm, làm gì Có chuyện con gái tôi sẽ đi đánh nhau chứ." Tính tình Đao Thập Nhị nóng nảy, mắng to.
Đường Thanh Uyển khóc sướt mướt, vùi đầu vào hai đầu gối.
Đạo Thập Nhị thấy cảnh này lại đau lòng, đây chính là đứa con anh ta thương yêu nhất. Đạo Thập Nhị không sợ đói kém
cũng không đồng ý để Đường Thanh Uyển phải chịu uất ức.
"Ba ba, về sau con không thể học bài được nữa ư?" Đường Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685206/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.