Chương trước
Chương sau
“Ầm ầm ầm!”
Mọi người kinh hãi nhìn bốn người đang giằng co, chỗ bọn họ đứng cứ thế biến thành biển chân nguyên, chân nguyên điên cuồng lấp kín nó, đảo loạn cả đất trời. Trận pháp ở xung quanh bọn họ cũng đều sáng lên, sát trận không ngừng tấn công bốn người, nhưng cũng chẳng thể làm gì được bọn họ.
“Lâm Ẩn, hôm nay dù thân thể cậu có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng phải giết cậu!”
Tần Tư Đạo lạnh lùng nói.
Trong lòng ông ấy không ngừng dâng lên ý muốn giết người, thực lực của Lâm Ẩn quá mạnh mẽ, nếu lần này đã trở mặt với anh thì nhất định phải giết chết anh, nếu để Lâm Ẩn chạy trốn, lần sau gặp lại ai mà biết được anh đã mạnh đến mức nào?
“Giết!”
Chu Giang hoàn toàn không nói gì nhiều, cầm trường mâu tia chớp trong tay, nhanh chóng đánh tới.
Dưới chân ông ta xuất hiện hai lốc xoáy rất lớn rồi nhanh chóng biến thành một luồng sáng trắng, trường mâu tia chớp trong tay xuyên thủng không khí, bay về phía Lâm Ẩn với tốc độ gấp mười lần vận tốc âm thanh, thậm chí mọi người còn có thể nhìn thấy được tia điện màu tím.
‘Chu Giang đã sắp đột phá rồi’.
Tần Tu Đạo thấy lạnh cả tim.
Chỉ với một đòn này, Chu Giang đã có thể đứng trong top ba của bí cảnh Bồng Lai rồi, trường mâu tia chớp không gì không xuyên thủng, cắt đứt bầu trời, thấp thoáng còn có thể làm chấn động cả hư không. Ngay cả cao thủ Địa Tiên hậu kỳ đối mặt với một đòn này cũng phải chọn né tránh.
“Trò vặt!”
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lâm Ẩn chợt vang lên.
Không ngờ Lâm Ẩn chẳng thèm tránh né, còn chỉ tay lên mũi của trường mâu. Sau đó Chu Giang đột nhiên khựng người lại trong hư không, mặt cũng đỏ lên, rõ ràng đã dùng hết sức lực. Nhưng trường mâu tia chớp lại bị một ngón tay của Lâm Ẩn ngăn cản, không thể tiến lên.
“Sao có thể chứ?”
Trên mặt Chu Giang đầy vẻ khó tin, ngày ấy lúc Lâm Ẩn đuổi giết Chu Hà, ông ta từng dự đoán thực lực của Lâm Ẩn. Cảm thấy dù anh cũng có thực lực, nhưng tốn chút sức để xử lý anh vẫn rất dễ dàng, nhưng chỉ mới mấy năm, không ngờ Lâm Ẩn đã phát triển đến mức có thể đứng ngang hàng với ông ta rồi.
“Ầm!”
Trường mâu tia chớp cứ thể rời khỏi tay bắn về phía xa, lúc bay được hơn nghìn trượng thì đụng vào trận pháp, chậm rãi biến mất.
Sắc mặt Chu Giang vô cùng khó coi.
Lâm Ẩn thật sự quá mạnh, nếu ông ta không buông tay thì trường mâu tia chớp sẽ đả thương ông ta trước nhất.
“Để tôi!”
Cụ ông nhà họ Thanh hét to một tiếng, mãng xà sau lưng lão ta đột nhiên rít gào, há to cái miệng lớn như muốn nuốt chửng lấy Lâm Ẩn.
“Mãng Long thôn thiên thuật chính là tuyệt học của Long phủ tôi, đáng tiếc ông vẫn chưa luyện đến mức cao nhất!”
Lâm Ẩn hờ hững nói.
Anh từng nhìn thấy miêu tả về bí thuật này trong điển tịch của Long phủ, kể rằng hơn một nghìn năm trước, lúc linh khí vẫn chưa quá mỏng manh, một nguyên lão Long phủ tu luyện đến cảnh giới Thiên Tiên đã tu luyện môn pháp này đến mức cao nhất. Hơn nghìn năm trước khi đấu với Thiên Tiên của một thế lực khác đã nuốt chửng cả Thiên Tiên của kẻ thù, tiếng tăm vang dội.
Nghìn năm trước, Mãng Long thôn thiên thuật cũng là bí thuật hàng đầu của Long phủ, chỉ có người có cấp bậc trưởng lão mới có tư cách xem.
Nhưng rất rõ ràng Mãng Long thông thiên thuật của cụ ông nhà họ Thanh vẫn chưa tu luyện đến mức độ có thể nuốt chửng một Thiên Tiên. Quanh người Lâm Ẩn lập lòe tinh quang, khi mãng xà màu xanh lục gào thét muốn cắn xé anh, Lâm Ẩn bay thẳng lên trời, giơ hai tay cầm lấy miệng mãng xà kéo ra hai bên.
Ngay sau đó, mãng xà cứ thế biến mất trong không trung.
“Cùng xông lên đi, đừng nương tay nữa, nếu không ba chúng ta sẽ trở thành trò cười của bí cảnh Bồng Lai đấy!”
Cụ ông nhà họ Thanh quát to.
Lúc này ba người bọn họ không dám xem thường một chút nào nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Bây giờ bọn họ chỉ muốn giết chết Lâm Ẩn, nếu không giết anh, sau này chắc chắn sẽ thành mối họa của ba nhà bọn họ.
Lại có một con mãng xà to lớn màu xanh lục xuất hiện sau lưng lão ta, rít gào muốn cắn Lâm Ẩn.
Chu Giang cũng lại điều khiển cuồng phong, vô số phong nhẫn như mưa to trút xuống tấn công Lâm Ẩn. Lúc này kiếm quang trong tay Tần Tư Đảo cũng đã ngưng tụ đến mức cao nhất, cũng chém về phía anh.
Bọn họ đều là người đứng đầu các thế lực có truyền thừa nghìn năm, trong tay đương nhiên cũng có át chủ bài của bản thân.
Ba người cùng hợp tác, mỗi một hơi thở đều có thể rung chuyển đất trời, khiến hư không rung động, ngay cả trận pháp ở xa xa cũng bị kích hoạt vì dư âm trận đấu của bọn họ.
Ở chỗ cách Tiên điện không xa, đám người cụ ông nhà họ Châu đi vào sau Lâm Ẩn chỉ mới đi được một nửa đã phát hiện trận pháp xung quanh đều đã bị kích hoạt.
“Oành!”
“Bốp!”
“Coong!”
Đủ loại trận pháp kích hoạt cùng với nhau, càng đến gần Tiên điện, cường độ của trận pháp càng cao. Những người cách xa Tiên điện còn có thể miễn cưỡng chịu được, nhưng mấy Nhân Tiên đi theo đám người cụ ông nhà họ Châu thì gần như chết hết, mấy Địa Tiên thì đều bị thương, bỏ chạy ngược về chỗ Thiên Môn.
“Sao trận pháp tự dưng bị kích hoạt vậy!”, Khâu Như Phi gắt gỏng la lên.
Lần này nhà họ Khâu của bọn họ có không ít người đi vào Thiên Môn, có khoảng mười cao thủ Nhân Tiên, nhưng bây giờ đều chết sạch, nếu không nhờ gã trốn nhanh thì chưa chắc chỉ bị thương thôi đâu.
Mấy Địa Tiên còn lại cũng sa sầm mặt, lần này đến Thiên Môn, chẳng những bọn họ không có được lợi ích gì mà còn tổn thất không nhỏ nữa.
Nhưng bây giờ muốn bọn họ tiếp tục tiến lên thì bọn họ lại không dám.
Việc khi nãy đã suýt chút lấy mạng bọn họ, bọn họ còn chỉ mới đi được nửa đường thôi, có thể tưởng tượng được trận pháp sau đó còn nguy hiểm đến mức nào.
“Trong Thiên Môn có người đánh nhau rồi!”
Chương Mục nặng nề nói.
Dù lão ta không biết ai đang chiến đầu bên trong, nhưng trong lòng lão ta có linh cảm, Thiên Môn xảy ra biến cố lớn như thế chắc chắn là có liên quan với Lâm Ẩn.
“Haiz! Xem ra mật tàng Từ Phúc không có liên quan gì đến ông già này cả, tôi vẫn nên rời đi thôi!”, một Địa Tiên lớn tuổi thở dài một tiếng, xoay người đi khỏi Thiên Môn.
Chỉ dư âm trận chiến trong Thiên Môn đã khiến lão thấy sợ hãi rồi, càng đừng nói đến việc đánh nhau tranh giành mật tàng với bọn họ.
Một vài Địa Tiên thấy thế cũng nghĩ đến chuyện rút lui, nhưng cứ thế rời đi thì lại thấy không cam lòng.

“Ầm ầm ầm!”
Bên ngoài Tiên điện sấm vang chớp giật.
Lâm Ẩn bay lên trời, nhìn xuống từ trên cao, một mình đối mặt với ba cao thủ Địa Tiên hậu kỳ nhưng anh chẳng hề thấy sợ, đè một bàn tay xuống.
Tinh quang đầy trời như bị Lâm Ẩn dẫn dắt, tất cả tinh quang đều tập trung trên người anh, tia sáng trong Thiên Môn cũng như tối đi. Một quyền ấn vô cùng to lớn chậm rãi ngưng tụ trong hư không, lúc đòn tấn công của ba cao thủ sắp đánh tới, Lâm Ẩn đột nhiên quát lên:
“Phá!”
Quyền ấn màu vàng vô cùng to lớn chứa đựng tinh quang như quyền ấn của thần linh giáng xuống, muốn nghiền nát mọi thứ.
Lâm Ẩn tự tin rằng cú đấm này có thể dời sông lấp biển, đánh vỡ hư không.
“Keng!”
Một kiếm Tần Tư Đạo ngưng tụ rất lâu đụng phải quyền ấn với tốc độ nhanh nhất. Cự mãng màu xanh và phong nhẫn bao phủ cả bầu trời cũng đã đến, đối đầu với quyền ấn chứa đựng tinh quang của Lâm Ẩn.
“Ầm ầm!”
Lần này giống như trời long đất lở, nhật nguyệt khuynh đảo, núi sông sụp đổ. . Truyện Phương Tây
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.