Lâm Ẩn bước vào Thiên Môn cũng cảm giác như thời không đảo ngược, thiên địa thay đổi.
Cả thế giới lập tức trở thành một màu trắng xóa, không khí lạnh lẽo bao phủ cả đất trời.
Lúc này anh mới hiểu vì sao Tống Kỳ và Chương Mục lại nói không phải cao thủ Nhân Tiên thì không thể đi vào.
Thế giới băng tuyết này đâu đâu cũng là không khí lạnh đáng sợ, nếu cao thủ dưới Nhân Tiên đi vào chắc chắn sẽ bị đóng băng ngay lập tức. Chỉ có cao thủ Nhân Tiên mới có thể mượn thân thể Nhân Tiên, miễn cưỡng chống đỡ trước luồng không khí lạnh này.
Lúc này ở lối vào của Thiên Môn đã có mấy chục cái tượng băng, chính là người trong đội ngũ Thần cảnh phát hiện ra Thiên Môn sớm nhất kia, nhưng khi tiến vào Thiên Môn lại biến thành tượng băng.
Lâm Ẩn và ông Tần đều là cao thủ Địa Tiên, đương nhiên không sợ luồng không khí lạnh này rồi.
Lâm Ẩn thả lỏng thần giác, sau khi xác định phương hướng của những người vào trước thì bay thẳng lên trời, biến thành một chùm sáng xé rách hư không, bay về phía trung tâm của động phủ.
Ông Tần ở sau lưng Lâm Ẩn nhìn mà sợ.
Ông ấy chỉ thả lỏng thần giác đã phát hiện đâu đâu trong Thiên Môn cũng có trận pháp, nếu sơ ý một chút thôi, dù là cao thủ Địa Tiên cũng phải bỏ mạng.
Nhưng Lâm Ẩn mở đường ở đằng trước hoàn toàn không để tâm đến những chuyện đó, sử dụng sức mạnh của thân thể để phá trận, trận pháp khiến cao thủ Địa Tiên phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632609/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.