“Đứng lên đi!”
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, anh và cụ ông Tạ Viễn của Thanh Môn có giao hẹn, Tạ Toàn là Môn chủ của Thanh Môn có thể nhận ra anh cũng là chuyện bình thường.
Còn Hồ Bất Quy lại vô cùng hoảng sợ, ông ấy là một trong những cao thủ hàng đầu của nhà họ Tiền, đương nhiên có nghe đến tiếng tăm của Lâm Ẩn, nhưng không ngờ anh lại tự mình đến Nam Dương.
“Chào cậu Ẩn”.
Hồ Bất Quy cũng lập tức cúi người, cung kính chào hỏi.
Tạ Toàn dè dặt quan sát Lâm Ẩn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Ẩn, không biết lần này cậu đến Nam Dương là có chuyện gì?”
Đối mặt với Lâm Ẩn, ông ta không thể không căng thẳng, trước khi cụ ông bế quan từng dặn dò ông ta nhất định phải cung kính với người của nhà họ Lâm ở Lang Gia, ông ta cũng biết Lâm Ẩn cứu mạng cụ ông nhà họ Tạ của mình, cố ý tìm ảnh của Lâm Ẩn, cho nên khi nãy mới có thể nhận ra anh.
Nhưng không biết vì sao Lâm Ẩn lại đến đây.
“Lần này tôi đến Nam Dương không muốn để lộ thân phận, muốn mượn thế lực của Thanh Môn ông tìm một chỗ”, Lâm Ẩn bình thản nói với Tạ Toàn.
“Cậu Ẩn cứ việc dặn dò, ở Nam Dương này không có chỗ nào Thanh Môn chúng tôi không thể tìm thấy cả!”, Tạ Toàn nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng là chuyện lớn gì, không ngờ chỉ là tìm một chỗ, chuyện này quá đơn giản với Thanh Môn mà.
“Vậy thì tốt, khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại Nam Dương, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632520/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.