“Muốn lấy mang đổi mạng với tôi à, cậu còn chưa đủ tư cách đâu!”.
Hoàng Bá Thiên tức giận gầm lên một tiếng, lão đấm vào lồng ngực của Lâm Ẩn.
“Ầm!”.
Một tiếng nổ lớn vang vọng lại, cú đấm của thể làm núi nứt đá vỡ đột ngột đập vào lồng ngực của Lâm Ẩn, không ngờ lại làm vang lên tiếng động như tiếng binh khí va chạm vào nhau.
Hoàng Bá Thiên chỉ cảm thấy dường như mình đã đấm vào trong miếng thép dày vài mét, đừng nói là làm thanh niên này bị thương, đến cú đấm của mình cũng như thể bị gãy rồi vậy.
“Sao lại như thế được!”.
Hoàng Bá Thiên trừng to mắt, lão không dám tin tưởng vào mắt mình.
Lão không dám nói cú đấm của mình có thể ép lui cao thủ trên bảng Thiên, nhưng lão cũng tin rằng không một ai ở cảnh giới bảng Thiên có thể đỡ nổi, nhưng thanh niên tự xưng Lâm Ẩn này lại dùng cơ thể của mình để đỡ một cú đấm của lão mà chẳng bị thương mảy may.
“Lẽ nào cậu ta tập trung tu luyện cơ thể à? Nhưng không thể nào, cho dù là người tu luyện thần công Thiết Huyết của nhà họ Bùi cũng không thể đỡ nổi cú đấm của mình khi còn trẻ như thế!”.
Trong lòng Hoàng Bá Thiên nổi sóng cuồn cuộn nhưng lão lại không còn thời gian suy nghĩ nữa, bởi vì ngón tay của Lâm Ẩn đã gần kề trước mắt lão rồi, cơ thể lão đột ngột lùi phắt ra sau.
“Đùng!”.
Ngón tay thanh mảnh trắng trẻo như ngọc của Lâm Ẩn giống hệt với bàn tay của con gái, trông có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632470/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.