“Chia chia chia...”.
Mấy chữ như mắt nghẹn ở cổ họng ông ta, khạc mãi không ra.
Lư Chính Dương ngồi trên ghế chủ vị, thẳng ngay cửa lớn, lúc này vừa nâng ly trà lên chuẩn bị nhấp một ngum, nhìn thấy Lâm Ẩn, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, ly trà trên tay cụ ta rơi xuống đất, nước trà nóng bỏng bắn hết lên người, nhưng lúc này Lư Chính Dương thật sự không còn tâm trạng để quan tâm.
Những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm, trố mắt nghẹn họng.
“Lâm Ẩn, cậu là người hay ma?”, Lư Tây Viễn đứng dậy, quát lớn.
Lâm Ẩn hơi mỉm cười, nói: “Ông còn chưa chết, sao tôi có thể chết được!”.
“Cậu...”.
Lư Tây Viễn không ngờ Lâm Ẩn lại nói một câu như vậy, nhất thời không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể giận dữ nói: “Lâm Ẩn, trong mắt cậu còn xem tôi là bậc cha chú nữa hay không!”.
“Cha chú, ông xứng sao?”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Cậu...”.
“Không biết lớn nhỏ!”.
Rất nhiều người nhà họ Lư nhao nhao mở miệng bắt đầu chỉ trích Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nhìn đám họ hàng nhà họ Lư bằng ánh mắt lạnh lùng, bọn họ vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với anh.
“Lần này tôi tới đây có hai việc!”, Lâm Ẩn đưa ra hai ngón tay, nói:
“Thứ nhất, đón mẹ vợ tôi”.
“Thứ hai, lấy lại hai trăm triệu của tôi!”.
Nghe Lâm Ẩn nói vậy, người nhà họ Lư vốn đang cúi đầu lập tức nổi giận, Lư Tây Viễn lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì?”.
“Hai trăm triệu này là tiền của chúng tôi, cậu đừng hòng lấy đi!”.
“Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632350/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.