"Á!".
Cao Bằng hét lên một tiếng đau khổ, vừa rồi Lâm Ẩn đã bẻ gãy tay hắn ta ngay khi vừa mới nắm lấy, điều này khiến hắn ta không kịp phản ứng.
Hắn ta loạng choạng lui về phía sau mấy bước rồi đụng phải một bàn tiệc phía sau, hắn dùng tay phải ôm lấy tay trái rồi nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, hắn ta quát lớn: "Cậu dám ra tay với tôi hả!".
Hắn ta không thể tin được Lâm Ẩn lại dám tấn công mình, phải biết rằng bao nhiêu năm nay ở Điền Nam này, cho dù là nhà họ Long hay nhà họ Thu, hay thậm chí là nhà họ Sở nằm trong sáu gia tộc lớn cũng không có ai dám tấn công hắn ta.
Nhưng bây giờ Lâm Ẩn dám đánh gãy tay trái hắn ta trước mặt nhiều người như vậy, là một người học võ, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng tay trái của mình không thể chữa khỏi được nữa!
Hiện giờ hắn ta chỉ là một kẻ vô dụng, vị trí người thừa kế nhà họ Cao giờ đã không còn phần hắn ta rồi!
Thu Ý Nồng tiến lên một bước, cô ta ngăn Lâm Ẩn lại rồi hét lên:
"Nhóc con, cậu bị điên à?".
Giờ cô ta mới nhận ra Lâm Ẩn chắc chắn không phải người thường, dễ dàng đánh gãy tay Cao Bằng như thế, đến cô ta cũng không thể làm được. Phải biết rằng xương người rất cứng, ngay cả người lớn bình thường cho dù dùng búa nặng cũng không thể dễ dàng đánh gãy tay của người khác như thế được.
Cô ta cho rằng nếu bản thân dùng hết sức thì có thể hạ gục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632315/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.