Chương trước
Chương sau
Toà nhà Thiên Long, sảnh họp lớn hình cung.
Dưới bàn đàm phán trên bục cao, những người thân phận cao qÚy, nhân vật nắm giữ quyền thế ở thủ đô đang ngồi trên những hàng ghế.
Những người này hoặc ít hoặc nhiều đều có thị phần ở thành Thiên Long.
Đều kiêng dè sự đàn áp của Lâm Huyền Đồ nên bị ép đến tham gia.
Dù sao hướng gió lúc trước là Lâm Huyền Đồ đã thay thế người quản lý Lâm Ẩn.
Mấy người bọn họ không thể không đến để khỏi gây xích mích.
Nhưng không ngờ vào lúc quan trọng Lâm Ẩn lại trở về, khiến tình hình trở nên càng phức tạp hơn.
Trên bàn đàm phán, Lâm Ẩn hiên ngang ngồi xuống.
Anh giống như trở về vương toạ của mình vậy, từ trên cao nhìn xuống có thể quan sát tất cả mọi người.
Ngay cả Lâm Huyền Đồ ngồi ở đối diện cũng vì thấp hơn Lâm Ẩn mà thua về khí thế.
Lúc này, lão Ma, Triệu Thừa Kiền, Sở Vân Sơn đều không nói một lời đứng sau lưng Lâm Ẩn, lập trường cực kỳ rõ ràng.
Lâm Ẩn hờ hững nhìn Lâm Huyền Đồ, trên trán Lâm Huyền Đồ toát mồ hôi, nét mặt u ám, có hơi không chịu đựng được tình cảnh như vậy, cảm giác như bị nướng trên lò lửa, rất không thoải mái.
Ông ta cực kỳ tức giận, nhưng lại không dám bùng nổ.
“Lâm Ẩn, chuyện hai người Lâm Vô Úy, cậu định nói với cụ bà thế nào? Chuyện này khiến cụ bà rất tức giận, muốn cậu cúi đầu nhận lỗi, trở về nhà họ Lâm chịu phạt!”, Lâm Huyền Đồ hơi không chịu đựng được bầu không khí áp lực như thế nên lên tiếng trước.
Lâm Ẩn cong môi.
Anh đã nhận ra khí thế của Lâm Huyền Đồ hoàn toàn yếu đi, lên tiếng nói chuyện cũng phải lôi cụ bà nhà họ Lâm ra, có thể thấy trong lòng đang rất áp lực.
“Chuyện Lâm Vô Úy, tôi sẽ gặp mặt nói với cụ bà”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Nhưng còn Lâm Huyền Đồ ông, lén cướp lấy sản nghiệp ở thủ đô của tôi, động vào cấp dưới của tôi, hôm nay còn phát ngôn bừa bãi nói muốn xử lý tôi ở toà nhà Thiên Long? Muốn tôi quỳ xuống nhận lỗi ở đây?”.
“Chuyện này, ông nên giải thích với tôi thế nào đây?”.
“Hừ!”, Lâm Huyền Đồ hừ lạnh một tiếng: “Cậu muốn giải thích cái gì?”.
“Cái gì gọi là tôi cướp đi sản nghiệp của cậu? Cậu là con cháu nhà họ Lâm, sản nghiệp của cậu chính là của nhà họ Lâm, tôi là chú bảy của cậu, tôi dạy dỗ cấp dưới của cậu còn cần phải giải thích sao?”.
“Ông, bây giờ lập tức xin lỗi Ninh Khuyết, Vu Tắc Thành trước mặt mọi người. Đứng dậy, nói với tất cả mọi người rằng mọi chuyện ở thủ đô đều là lỗi của ông”, Lâm Ẩn lạnh lùng ra lệnh: “Sau đó, cút khỏi thủ đô đi”.
“Nếu không nghe theo, tôi đảm bảo ông không ra khỏi toà nhà Thiên Long được đâu”.
“Cậu, cậu khinh người quá đáng!”, Lâm Huyền Đồ tức giận đến chòm râu run rẩy, lạnh lùng trừng Lâm Ẩn.
Nói đùa gì vậy, bậc con cháu như Lâm Ẩn lại muốn ông ta xin lỗi một đám người tầm thường, còn phải nhận lỗi trước mặt bao nhiêu người nữa?
Thế này chẳng phải là muốn giẫm lên mặt mũi ông ta sao?
“Sao hả? Ông dám làm không dám nhận à?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn về phía Lâm Huyền Đồ: “Người là ông động vào, chuyện cũng là ông làm, cuộc họp ở toà nhà Thiên Long hôm nay, cũng là ông mở”.
“Nhớ kỹ! Tôi chỉ cho ông một cơ hội này thôi. Nể mặt cụ bà, tôi sẽ giữ lại cho ông chút mặt mũi”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói, không giải thích gì nhiều.
Đúng vậy, Lâm Ẩn không trực tiếp xử lý Lâm Huyền Đồ là nể mặt cụ bà nhà họ Lâm.
Dù sao cụ bà nhà họ Lâm là bà ngoại của mẹ.
Mình cũng coi như có chút quan hệ huyết thống với nhà họ Lâm.
“Cậu… Cậu!”.
Lâm Huyền Đồ giận dữ đến đỏ bừng cả mặt, như muốn nổi giận ngay tại chỗ.
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu căm tức nhìn Lâm Ẩn, muốn nói lời độc ác gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Lâm Ẩn, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ba cao thủ lão Ma sau lưng anh.
Lửa giận trong lòng ông ta chợt lắng lại.
Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, đạo lý này ai cũng hiểu cả.
Lâm Huyền Đồ biết nếu ra tay, chỉ ba người lão Ma đã đủ để ông ta chịu thiệt thòi rồi.
Kế hoạch lúc trước đều thất bại hết, muốn xử lý Lâm Ẩn, chỉ mình ông ta còn chưa đủ.
Nhưng nếu thật sự cứ cúi đầu nhận lỗi như thế, trong lòng Lâm Huyền Đồ cũng rất là không muốn!
“Cậu Lâm Ẩn, đều là người nhà họ Lâm, mọi chuyện đều có thể thương lượng, cần gì phải hùng hổ như thế chứ”.
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.
Cũng không biết trưởng lão Tần của hội trưởng lão nhà họ Lâm kia trở về thủ đô lúc nào, dẫn mấy chàng trai mặc sườn xám nam chậm rãi đi từ lối vào đến bàn đàm phán.
Trưởng lão Tần nhìn Lâm Ẩn với khuôn mặt hoà nhã: “Cậu Lâm Ẩn, cậu cũng đã định trở về nhà họ Lâm, vậy sao không bỏ qua chuyện này chứ? Tôi sẵn lòng lấy lại công bằng cho chuyện này, không biết cậu Lâm Ẩn thấy thế nào?”.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, cũng không trả lời trưởng lão Tần.
Sự xuất hiện của ông ta nằm trong dự đoán của anh.
Anh hiểu rõ, đây mới là người đại diện cụ bà phái xuống.
Vào khoảnh khắc Tần Hằng Nguyệt đi lên bàn đàm phán, ba người lão Ma, Triệu Thừa Kiền và Sở Vân Sơn đều hơi híp mắt, dáng vẻ như gặp phải kẻ thù kinh khủng vậy.
Bọn họ đều nhìn rõ thực lực mạnh mẽ của trưởng lão Tần.
E rằng ông lão này mới là người có năng lực trở mặt ở đây.
“Trưởng lão Tần, ông tới đúng lúc lắm! Ông là người cụ bà đặc biệt cử xuống núi, mỗi hành động lời nói của Lâm Ẩn này đều bướng bỉnh khó thuần, ông thân là nguyên lão của hội trưởng lão cũng nên dạy dỗ cậu ta có đúng không?”, Lâm Huyền Đồ hùng hồn nói.
Sự xuất hiện của Tần Hằng Nguyệt khiến Lâm Huyền Đồ nhìn thấy một tia hy vọng có thể xoay chuyển tình thế.
Chỉ cần trưởng lão Tần này chịu ra tay, cho dù Lâm Ẩn có bản lĩnh ngập trời cũng phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói thôi.
“Khụ khụ…”, trưởng lão Tần ho khan hai tiếng, nhìn về phía Lâm Huyền Đồ, nghiêm mặt nói: “Huyền Đồ, ông vẫn nên xin lỗi giải thích với Lâm Ẩn theo lời cậu ấy nói, thừa nhận sai lầm của mình đi”.
“Cái gì!?”.
Lâm Huyền Đồ nhìn trưởng lão Tần với vẻ khó tin.
“Trưởng lão Tần, ông có ý gì vậy? Ông không biết ý muốn của nhị trưởng lão sao? Ông muốn giúp Lâm Ẩn chèn ép tôi à?”.
Lâm Huyền Đồ không ngờ một người thận trọng như trưởng lão Tần lại đứng về phía Lâm Ẩn.
“Đương nhiên tôi biết”, trưởng lão Tần hờ hững nói.
“Nếu ông đã biết ý của nhị trưởng lão, vậy cũng nên biết tôi là chú bảy của Lâm Ẩn, nhà họ Lâm có quy tắc như vậy từ bao giờ? Chú đi nhận lỗi với cháu?”, Lâm Huyền Đồ chất vấn.
Trưởng lão Tần cười thần bí: “Huyền Đồ, đây là ý của cụ bà”.
“Tôi đang muốn nói với ông một tin, đêm qua cụ bà đã tuyên bố với nhà họ Lâm và cả giới lánh đời một quyết định quan trọng”, trưởng lão Tần chậm rãi nói: “Cụ bà đã quyết định để cậu Lâm Ẩn trở thành người được đề cử thừa kế thứ ba của nhà họ Lâm…”.
Nói xong, trưởng lão Tần hơi châm chọc nhìn về phía Lâm Huyền Đồ nói: “Ông hiểu rất rõ, người được đề cử thừa kế nhà họ Lâm thể hiện điều gì? Theo quy tắc của nhà họ Lâm, cậu Lâm Ẩn có quyền ra lệnh cho ông!”.
“Hơn nữa, tôi lại trịnh trọng nói với ông, cụ bà tự mình ra lệnh muốn Lâm Huyền Đồ ông xin lỗi cậu Lâm Ẩn, trả mọi thứ ở thủ đô lại cho cậu Lâm Ẩn, sau đó đón cậu Lâm Ẩn trở về núi Lang Gia!”.
Sau khi nghe thấy lời nói của trưởng lão Tần, sắc mặt Lâm Huyền Đồ thoáng chốc trắng bệch, đứng hình ngay tại chỗ hệt như bị sét đánh.
Cụ bà cho Lâm Ẩn trở thành người được đề cử thừa kế nhà họ Lâm…
Đúng là khó tin!
Lâm Huyền Đồ hiểu rất rõ quy tắc của nhà họ Lâm ở Lang Gia có phân biệt trên dưới nghiêm khắc đến mức nào.
Trong nội bộ nhà họ Lâm, người thừa kế có thân phận địa vị như thái tử của triều đình vậy.
Nói là thái tử Lâm Ẩn cũng không hề quá chút nào.
Cho dù vai vế của Lâm Huyền Đồ ông ta cao hơn Lâm Ẩn, lớn tuổi hơn Lâm Ẩn, cũng phải cung kính nghe theo lệnh của anh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.