Lâm Ẩn thật sự không hiểu đám người Lâm Tuyệt này lấy đâu ra tự tin mà bảo mình giao hết sản nghiệp ở thủ đô ra?
Biết sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình là con số bao nhiêu không?
Hay là phải đền ơn đáp nghĩa, cung phụng thờ cúng lại cho nhà họ Lâm?
Nói thật, đám người kia không tìm tới cửa, Lâm Ẩn cũng không biết bản thân có liên quan gì đến nhà họ Lâm ở Lang Gia.
Lúc trước cũng chưa từng nghe mẹ nhắc đến.
Thời thơ ấu, mẹ Lâm Thục Cầm chỉ nói bà ấy là cô nhi, bố mẹ nuôi đã từ trần từ lâu, không có gia thế gì cả.
"Tấu hài? Ha ha", Lâm Tuyệt tỏ vẻ châm chọc, ánh mắt trở nên âm trầm: "Lâm Ẩn, cậu thật sự coi chúng tôi là đang nói đùa à?".
"Uy nghiêm của nhà họ Lâm ở Lang Gia há lại là thứ cậu có thể gây chiến được?".
"Nếu không nể tình mẹ cậu có quan hệ máu mủ với nhà họ Lâm, thì chỉ dựa vào cậu còn chưa đủ tư cách làm con cháu nhà họ Lâm chúng tôi đâu!".
Lâm Tuyệt nói với vẻ tự tin khôn xiết.
"Đến bây giờ, cậu vẫn không tin Lâm Thục Cầm mẹ mình có quan hệ với nhà họ Lâm đúng không?", Lâm Tuyệt chậm rãi nói: "Thứ này, chắc cậu cũng biết chứ".
"Đây là tín vật cụ bà cho con cháu nhà họ Lâm, cậu nhìn cho kỹ đi!".
Nói xong, Lâm Tuyệt vung tay, một miếng ngọc bay ra.
Lâm Ẩn đưa tay bắt lấy, đây là một một miếng ngọc phượng, trên mặt có khắc hoa văn vô cùng đặc thù.
"Thứ này...".
Lâm Ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632123/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.