Năm phút sau.
Lâm Ẩn xuống thang máy, đi ra ngoài cửa tòa nhà Thiên Long.
Lối vào, một nhóm đàn ông mặc vest nằm ngổn ngang, bị đánh đến mức cả người đầy vết xanh tím.
Thấy một màn này, Lâm Ẩn không hề thay đổi sắc mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Vu Tắc Thanh và nhóm người tinh nhuệ bảo vệ bên ngoài tòa nhà đang nằm trên mặt đất đều có võ công hơn người, đối phó với người thường có thể lấy một địch mười.
Mà lại bị người ta dễ dàng đánh ngã trên mặt đất như vậy sao?
Lại có ai, dám ngông cuồng chạy đến địa bàn của anh để đánh người chứ?
“Anh Ẩn, anh đã tới rồi...”, Vu Tắc Thành sắc mặt hổ thẹn nói: “Xin lỗi, thuộc hạ không thể ngăn cản được mấy người họ”.
“Mấy người này vừa tới là ra tay, muốn tới tìm ngài, hoàn toàn không nói quy củ...”.
“Tôi biết rồi, ông lui xuống trước đi”, Lâm Ẩn hơi gật đầu, liếc mắt nhìn về phía ghế sofa ở một bên đại sảnh tiếp khách.
Trên chiếc ghế sofa bằng da thật, một người đàn ông trung niên mặc sườn xám nam màu xanh đậm, nghênh ngang dựa vào sofa, hai chân nhấc lên bắt chéo nhau, trông rất kiêu ngạo.
Ở bên cạnh ông ta, còn có hai thanh niên thân hình cường tráng.
“Các người là ai?”, Lâm Ẩn nhìn mấy người này, mặt vô cảm hỏi.
Người đàn ông trung niên đồ thời Đường nam màu xanh đậm hơi liếc mắt, cẩn thận đánh giá Lâm Ẩn từ trên xuống dưới.
Ông ta chẳng tỏ vẻ gì, chỉ có đôi mắt lộ ra khí chất sắc bén và tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632122/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.