Chương trước
Chương sau
Đã đủ chưa?
Đường đường là cậu chủ đứng đầu thủ đô, cậu cả Triệu Thừa Kiền của nhà họ Triệu lại đang hỏi ý của cậu Ẩn?
Đây là hạ mình, chủ động cúi đầu ư?
Không tiếc đắc tội cả tập đoàn Thất Tinh chỉ vì để lại cho Lâm Ẩn một ấn tượng tốt với nhà họ Triệu?
Việc này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ Triệu Thừa Kiền tâm phục khẩu phục với Lâm Ẩn, chịu thua Lâm Ẩn. Hoàn toàn không lấy ra thân phận của mình dù có đang ở nơi đông người.
Cảnh này khiến khách khứa trong hội trường đều thầm chậc lưỡi, tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ.
“Không ngờ cậu Ẩn này còn mạnh mẽ hơn cả cậu cả Triệu, hình như hai người còn quen biết nhau nữa”.
“Có thể khiến cậu cả Triệu cư xử khiêm tốn như thế, thấy rõ cậu Ẩn này có bản lĩnh đến mức nào”.
Người ở thủ đô đều biết Triệu Thừa Kiền được gọi là cậu chủ đứng đầu, kiêu ngạo hống hách có tiếng, trong những người cùng thế hệ không có ai dám đấu với anh ta cả.
Sau đó, Lâm Ẩn hùng hổ trở về thủ đô tiêu diệt nhà họ Văn, thể hiện năng lực của mình.
Có rất nhiều người lén so sánh Lâm Ẩn và Triệu Thừa Kiền, có không ít đề tài truyền ra, đều đang đoán trong hai người này, ai mới là nhân vật có tài năng xuất chúng trong những người trẻ tuổi ở thủ đô.
Từ đêm nay, xem ra đã có thể phân biệt được cao thấp rồi.
Triệu Thừa Kiền nặng nề nhìn Lâm Ẩn, trên trán không nhịn được chảy xuống hai giọt mồ hôi.
Khí thế uy nghiêm của người đàn ông này khiến anh ta thấy rất áp lực.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng lắc đầu, bưng ly đế cao chậm rãi uống một ngụm rượu.
Không thể hiện thái độ, nhưng thái độ lại quá rõ ràng rồi.
“Chú sáu, tới đây”, Triệu Thừa Kiền lạnh lùng vẫy tay: “Đêm nay là chú đã làm sai chuyện, đến xin lỗi cậu Ẩn đi”.
“Hả?”.
Bị gọi tên, Triệu Hồng Dương nghi ngờ kêu một tiếng, trên mặt vẫn còn mang nét sợ hãi.
Đúng vậy, ông ta còn đang nằm trong trạng thái cực kỳ khiếp sợ.
Lúc này bị Triệu Thừa Kiền gọi tên thì càng sợ hơn, người cũng không nhịn được run rẩy.
“Cậu cả. Như thế… Như thế không đúng lắm nhỉ?”, sắc mặt Triệu Hồng Dương khó coi, không muốn nói.
Khi nãy còn diễu võ dương oai chỉ trỏ với Lâm Ẩn, thậm chí còn muốn kêu vệ sĩ đánh anh.
Bây giờ lại bị ép quỳ xuống trước Lâm Ẩn ngay tại đây, trong lòng ông ta rất không muốn, sợ mất hết mặt mũi.
Tương phản thế này thật sự quá lớn!
Nếu thật sự cúi đầu xin lỗi Lâm Ẩn, thì danh dự, địa vị, thân phận có còn gì nữa không?
“Chú sáu, tôi chỉ nói một lần cuối cùng, xin lỗi ngay”, Triệu Thừa Kiền nặng nề cảnh cáo, nhắc nhở một câu: “Xin lỗi cậu Ẩn, chú không mất mặt”.
Nghe vậy, Triệu Hồng Dương chợt bừng tỉnh, khuôn mặt già đỏ lên, vẻ mặt đau khổ.
Cũng phải, đường đường là cậu Ẩn của thủ đô, ngay cả gia chủ Từ Bạch Hạc của nhà họ Từ cũng bị ép quỳ xuống dập đầu mà.
Thân phận địa vị của ông ta còn thua Từ Bạch Hạc hai cấp bậc, xin lỗi Lâm Ẩn thật sự không phải chuyện mất mặt gì.
Chỉ là không thể chịu đựng được sự tương phản trong lòng.
Làm người phải biết thời biết thế, không thể không phục!
“Xin lỗi cậu Ẩn, là lỗi của tôi. Tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay đều là lỗi của tôi, tôi có mắt không tròng đắc tội với cậu, xin cậu rộng lòng tha thứ!”.
Triệu Hồng Dương đi tới chỗ ngồi khom lưng chín mươi độ với Lâm Ẩn, cung kính cúi người, thành khẩn nhận lỗi.
Lâm Ẩn không nói gì nên ông ta cứ khom lưng như thế, trên trán đổ mồ hôi, không dám động đậy dù là một chút.
Cùng lúc đó, Triệu Lan Nhi đứng bên cạnh Lâm Ẩn cũng sợ tới mức tái mặt.
Ngay cả chú Sáu cũng cúi đầu nhận lỗi với Lâm Ẩn, lúc trước cô ta… Cô ta mắng Lâm Ẩn dữ như vậy, phải làm sao đây…
“Anh Ẩn, thật sự rất xin lỗi anh. Tôi… Tôi không biết là anh đến, cho nên mới không biết tốt xấu gây chuyện với anh. Xin anh tha cho tôi. Trước kia tôi… Tôi rất sùng bái anh, anh là thần tượng của tôi đó”, Triệu Lan Nhi ra vẻ uất ức, nũng nịu nói.
Lâm Ẩn cong môi cười lạnh, không chút động lòng.
Cảnh như vậy khiến bầu không khí trong hội trường cũng trở nên nặng nề, mọi người đều giữ im lặng không dám lên tiếng.
Lâm Ẩn thật sự quá uy nghiêm.
Trong hội trường có nhiều người của nhà họ Triệu như thế, ai cũng là nhân vật oai phong khắp nơi.
Nhưng tất cả cộng lại với nhau vẫn không có khí thế bằng Lâm Ẩn. Thậm chí còn có rất nhiều người chủ động cúi đầu nhận lỗi.
Đây… Đây không hổ là cậu Ẩn nắm trong tay cả nhà họ Tề to lớn ở thủ đô.
Trong chốc lát, khách khứa trong hội trường đều thầm cảm thán, kính nể nhìn về phía Lâm Ẩn ở xa xa.
“Cậu Ẩn, tôi đảm bảo chỉ cần tôi ở thủ đô, tập đoàn Thất Tinh sẽ không thể đặt chân vào thành Thiên Long một bước”, Triệu Thừa Kiền nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi tìm cậu là muốn bàn chuyện ở thành Thiên Long. Nhà họ Triệu chúng tôi vẫn có sức ảnh hưởng ở đây”.
“Sai lầm chú sáu và em gái Lan Nhi của tôi mắc phải vẫn mong cậu Ẩn giơ cao đánh khẽ”.
Triệu Thừa Kiền thành khẩn nói.
Mọi người đều căng thẳng đợi Lâm Ẩn tỏ thái độ.
Một lúc lâu sau đó.
Lâm Ẩn buông ly rượu trên tay xuống, từ từ đứng dậy, hờ hững nhìn về phía Triệu Thừa Kiền.
“Hai người bọn họ không hiểu chuyện, nhưng Triệu Thừa Kiền anh vẫn xem như hiểu chuyện”, Lâm Ẩn bình tĩnh nói: “Chuyện làm ăn ở thành Thiên Long tôi sẽ không chiếm chút lợi ích nào từ nhà họ Triệu của anh. Năm tỷ tiền vốn tôi đã hứa cũng sẽ đưa đúng hạn”.
“Về chuyện thành Thiên Long, ngồi xuống nói chuyện đi”.
Triệu Thừa Kiền làm việc đúng đạo lý, đương nhiên anh cũng sẽ cho người nhà họ Triệu một bậc thang đi xuống.
Triệu Thừa Kiền thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khiến Lâm Ẩn hài lòng rồi.
“Mời cậu Ẩn!”.
Triệu Thừa Kiền nâng tay ra hiệu, chỉ về phía sảnh phụ xa hoa.
Toà nhà Hồ Nghệ vốn là của nhà họ Triệu, muốn bàn chuyện, anh ta có thể sắp xếp ra một phòng làm việc trống bất cứ lúc nào.
Lâm Ẩn gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Sở Sở và Công Tôn Thu Vũ.
Sau đó anh cứ thế ung dung đi vào sảnh phụ trước mắt bao người.
Đợi sau khi mời Lâm Ẩn vào sảnh phụ rồi, Triệu Thừa Kiền lạnh lùng nhìn thoáng qua Park Kang Ri một cái.
“Đánh gãy tay chân, đuổi về tập đoàn Thất Tinh”.
Triệu Thừa Kiền lạnh lùng ra lệnh, trong mắt lộ ra sát khí.
Giữa một tập đoàn Thất Tinh ngoại lai và Lâm Ẩn, nên lựa chọn thế nào, trong lòng anh ta vẫn phân biệt rõ bên nặng bên nhẹ.
Thà đắc tội với tập đoàn Thất Tinh, cũng không thể đắc tội Lâm Ẩn.
Nghe thấy câu này, Park Kang Ri sợ tới mặt tái mét, vệ sĩ ông ta dẫn theo còn muốn phản kháng nhưng đã bị Bùi Vô Danh và Mã Bình Xuyên xông lên đánh ngã xuống đất.
“Thưa… Cậu cả, chuyện này”, Triệu Hồng Dương tái mặt, cả người nhìn như sắp mất hết sức lực, vô cùng căng thẳng hỏi.
“Chú sáu, chuyện này chú làm sai rồi. Đợi sau khi trở về nhà họ Triệu, tôi sẽ sắp xếp cho chú một chức vị ra nước ngoài kinh doanh”, Triệu Thừa Kiền oai phong nói.
“Các vị khách quý, đã không còn việc gì nữa rồi. Mọi người có thể tiếp tục dự tiệc. Tôi còn có việc, không tiếp đón được nữa”.
Triệu Thừa Kiền chào hỏi khách khứa có mặt một tiếng, sau đó dẫn theo Triệu Linh Nhi xoay người đi vào sảnh phụ.
Để lại hai cao thủ là Bùi Vô Danh và Mã Bình Xuyên đứng làm thần giữ cửa ở bên ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.