Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Thủy Tinh, một thanh niên mặc đồ luyện võ thời Đường màu đỏ ngồi dựa vào chiếc ghế giám đốc, một gã áo đen hằm hằm sát khí đứng bên cạnh hắn ta.
Thanh niên mặc đồ thời Đường có vóc dáng oai hùng rắn rỏi, gương mặt anh tuấn, đôi mắt toát ra ánh sáng lạnh lùng, thần thái xuất chúng.
Hắn ta là Long Dương, Hương chủ của phân đà Dương môn ở Cảng Thành.
“Thưa Hương chủ, cậu Ẩn ở thủ đô không chịu nghe lời khuyên can, mười ba phi tướng đã bắt đầu ra tay rồi ạ!”.
Một gã áo đen lộn người trên không trung rồi hạ xuống bên cạnh Long Dương, gã cúi đầu báo cáo lại một cách cung kính.
Đôi mắt Long Dương khẽ híp lại, hắn ta cầm tách trà ở bên cạnh lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Lâm Ẩn là người ngạo mạn, Dương Môn chúng ta không kềm chế được cậu ta cũng nằm trong dự liệu của tôi”, Long Dương nói chậm rãi: “Chứ bằng không, tôi sẽ không cần tự mình đi chuyến này”.
“Hương chủ thật sáng suốt”, tên đàn em nói một cách cung kính.
“Thưa Hương chủ, tôi vẫn còn một chuyện chưa hiểu rõ”, một gã áo đen thắc mắc: “Nếu như Hương chủ biết cậu Ẩn của thủ đô sẽ không chịu thôi, tại thì tại sao anh lại hứa với Quý Trọng Sơn sẽ đi khuyên nhủ Lâm Ẩn?”.
“Rõ ràng lão già Quý Trọng Sơn có ý đồ xấu”.
Long Dương lắc đầu mỉm cười, rồi đáp: “Làm sao tôi không biết lão già Quý Trọng Sơn đang mượn dao giết người? Chuyện này là do Quý Trọng Sơn chủ động khơi ra, hắn đã tốn hết công sức dụ Lâm Ẩn đến Cảng Thành thì làm sao có thể khuyên Lâm Ẩn rút lui được? Chẳng qua hắn chỉ muốn mượn tay tôi để thăm dò giới hạn của Lâm Ẩn mà thôi”.
“Trước kia tôi nợ Quý Trọng Sơn một ân tình, lần này xem như là trả lại cho hắn. Ngoài ra, tôi còn có dự án hợp tác quan trọng với Quý Trọng Sơn, nếu như để mặc cho Lâm Ẩn làm loạn ở Cảng Thành, không những tài sản của tôi bị tổn thất, thanh danh của Dương Môn cũng bị tổn hại”, Long Dương nói chậm rãi: “Hơn nữa, tôi cũng có hứng với cậu Ẩn của thủ đô, có lẽ người này giấu kín bí mật lớn gì đó. Chứ bằng không, anh ta không thể nào khiến cho một ông lớn như Quý Trọng Sơn xem trọng được”.
“Nếu như mười ba phi tướng có thể khống chế được Lâm Ẩn, điều đó chứng tỏ Lâm Ẩn chỉ là cậu chủ của nhà họ Tề có thế lực hơn người mà thôi. Tôi sẽ đưa Lâm Ẩn về thủ đô, cả nhà họ Tề và Quý Trọng Sơn đều không thể đắc tội được. Còn trả được một mối ân tình”.
“Nếu như mười ba phi tướng của Dương Môn không thể đánh bại Lâm Ẩn, điều đó chứng tỏ rằng cậu ta có bí mật khó dò gì đấy, đang giấu giếm một lợi ích to bằng trời”.
Nói đến đây, Long Dương nhếch môi.
“Thế thì tôi sẽ tự mình đi xuống dưới lầu, thử so tài với Lâm Ẩn! Biết đâu chừng còn có thu hoạch khác”.
“Mưu kế của Hương chủ thật tài tình!”, một gã đàn em vội vàng nịnh hót ngay.
“Tình hình vẫn còn nằm trong sự khống chế của chúng ta”, Long Dương nở nụ cười tự tin: “Một con rồng hung mãnh vượt sông từ thủ đô đến Cảng Thành, ở trước mặt tôi, cậu ta cũng chỉ là một thằng ất ơ để cho tôi muốn làm gì thì làm thôi”.
Long Dương khoác lác mình tính việc như thần, hắn ta nghĩ rằng mình đã đoán rất chuẩn về cuộc tranh chấp giữa Lâm Ẩn và Quý Trọng Sơn, bèn dẫn theo người trong Dương Môn đến đục nước béo cò, đóng vai ngư ông để ngồi chờ kiếm lợi.
“Ha ha, đường đường là Hương chủ của Dương Môn, cao thủ trên bảng Nhân! Không ngờ lại vắt hết óc suy nghĩ, dè dặt suy đoán một cậu chủ nhỏ nhoi trong nhà họ Tề? Cũng không sợ làm tổn hại danh tiếng của Dương Môn hay sao?”.
Vào lúc này, giọng nói vang dội của một người đàn ông cất lên.
Bên ngoài lành lang, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest trắng, một ông lão mặc đồ tây và một thanh niên áo xám có gương mặt lạnh như tiền đi theo sau lưng anh ta.
Dung mạo của người đàn ông trẻ tuổi ấy rất anh tuấn, mặt mũi sáng láng, ánh mắt sắc lẻm như dao kiếm, trông có vẻ hết sức khí phách.
“Ơ! Thiếu chủ Triệu, sao cậu lại đến đây?”, Long Dương ngập ngừng, hắn ta hơi híp mắt lại, nhìn người đàn ông mặc vest chăm chú.
Người đó chính là Triệu Thừa Kiền, anh ta đã từ thành phố Thanh Vân đến Cảng Thành ngay trong đêm, mới vừa xuống máy bay chưa được bao lâu.
“Hừ!”, Triệu Thừa Kiền hừ lạnh, anh ta lạnh lùng nhìn Long Dương: “Cậu còn biết tôi là thiếu chủ của mình à? Long Dương, tôi hỏi cậu, tôi cử đà chủ Mã đến chuyển lời lại cho cậu, tại sao cậu không đến biệt thự Hương Sơn gặp tôi?”.
Gương mặt Long Dương trở nên nghiêm túc, hắn ta nói: “Thiếu chủ Triệu, tôi đã trả lời với đà chủ Mã rằng tối nay còn việc phải làm. Sáng ngày mai sẽ đến biệt thự Hương Sơn được gặp thiếu chủ ngay”.
“Ồ?”, Triệu Thừa Kiền cười lạnh, ánh mắt anh ta rất đỗi lạnh lùng: “Thế thì sao cậu lại không hành lễ khi nhìn thấy tôi?”.
Khí phách mạnh mẽ của Triệu Thừa Kiền khiến cho Long Dương chảy mồ hôi đầy trán.
Ra oai trắng trợn.
Long Dương không hề che giấu vẻ không phục trong ánh mắt.
“Thiếu chủ Triệu, cậu đã vượt quá giới hạn rồi. Dương Môn không phải chỉ có một mình cậu là thiếu chủ đâu! Tôi là Hương chủ của phân đà Cảng Thành, có quyền xử lý tất thảy mọi chuyện của Dương Môn trong Cảng Thành!”, Long Dương đanh giọng mà nói: “Huống hồ chi, Dương môn chủ đã ra mệnh lệnh, trước khi các được công nhận thì các thiếu chủ không được đi quá giới hạn, nhúng tay vào việc trong môn!”.
“Thiếu chủ Triệu, cậu vẫn chưa lên nắm quyền thì đừng trách tôi không hành lễ khi nhìn thấy cậu”.
Long Dương đáp lại môt cách mạnh mẽ, gương mặt của hắn ta trở nên lạnh lùng.
Dương Môn có tổng cộng ba thiếu chủ, bọn họ cũng ngấm ngầm tranh giành vị trí Dương môn chủ như hoàng tử giành ngai vị vậy.
Còn Long Dương lại là đà chủ nắm thực quyền, người hắn ta ủng hộ không phải là Triệu Thừa Kiền, thậm chí còn tranh giành lợi ích với anh ta nữa.
Trong lòng Long Dương cũng không hiểu rõ vì sao đột nhiên Triệu Thừa Kiền lại đến Cảng Thành, còn đích thân tìm đến tòa nhà Thủy Tinh, lẽ nào anh ta muốn nhúng tay vào chuyện của Lâm Ẩn ư?
Tình hình của Cảng Thành càng lúc càng trở nên phức tạp!
“Hỏi hay lắm!”, Triệu Thừa Kiền cười lạnh, anh ta liếc nhìn Long Dương: “Nếu như cậu đã biết quy định của Dương môn chủ đặt ra, thế thì để tôi nói cho cậu biết vì sao tôi lại đến Cảng Thành!”.
“Trong hiệp nghị thừa kế giữa ba thiếu chủ, tôi đã là người chiến thắng, bây giờ Triệu Thừa Kiền tôi là thiếu chủ duy nhất của Dương Môn!”, Triệu Thừa Kiền hăm hái, anh ta nói một cách ngạo mạn: “Dương môn chủ có lệnh, ngoại trừ ngài ấy ra, tất thảy mọi người đều phải nghe theo sự điều phái của tôi!”.
“Cái gì!”, gương mặt Long Dương toát ra vẻ kinh ngạc, trong lòng dậy lên dự cảm bất an.
“Vậy, vậy thiếu chủ Tôn…”, vầng trán Long Dương lấm tấm mồ hôi, hắn ta ngập ngừng.
“Đương nhiên là đã chết”, Triệu Thừa Kiền cười lạnh, anh ta nói tiếp: “Tài cán của hắn ta không bằng ai, đã chết trong tay tôi rồi”.
“Long Dương, cậu còn nhớ nhung chủ cũ sao? Lẽ nào cậu không nhận biết rõ tình hình hiện nay à?”, giọng nói của Triệu Thừa Kiền lạnh tanh.
Triệu Thừa Kiền trở về Long Quốc không phải là chuyện ngẫu nhiên, đương nhiên tới Cảng Thành cũng không phải chỉ vì một mình Lâm Ẩn.
Anh ta thuận tiện tiếp nhận phân đà Dương Môn ở Cảng Thành, loại bỏ những thành phần phản trắc!
“Long Dương, giao thế lực của cậu ra, về nhà chờ đợi tôi sắp xếp”, Triệu Thừa Kiền ngang ngược.
“Không! Thiếu chủ Triệu, chuyện này rất quan trọng, tôi phải báo cáo với Dương môn chủ đã…”, Long Dương ngập ngừng, trong lòng cảm thấy áp lực nặng nề.
Sự xuất hiện của Triệu Thừa Kiền như sét đánh giữa trời quang, khiến cho đầu óc hắn ta trống rỗng.
“Cũng được, chuyện của phân đà Cảng Thành cứ từ từ mà tính. Nhưng mà Long Dương, việc xử lý Lâm Ẩn thế nào thì cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tôi!”, Triệu Thừa Kiền cười lạnh.
“Tôi…”, gương mặt Long Dương có vẻ hơi miễn cưỡng, hắn ta chớp mắt, tựa như đang suy ngẫm điều gì.
“Xem ra cậu còn nghi ngờ về lời nói của tôi”, Triệu Thừa Kiền nói năng ôn tồn.
“Bùi Vô Danh, cậu đến nói cho Long Dương biết phải tôn kính thiếu chủ như thế nào”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Long Dương, hình như vị trí của cậu trên bảng Nhân thấp hơn Bùi Vô Danh một bậc, đúng không?”.
Sau khi nói dứt lời, gã mặc áo xám bên cạnh Triệu Thừa Kiền bước lên, gương mặt kiên nghị của gã lộ ra dưới ánh trăng.
“Bùi Vô Danh? Tôi...”, Long Dương biến sắc, sau khi nhìn thấy thanh niên tên Bùi Vô Danh, hắn ta bèn cúi đầu.
“Long Dương xin chào thiếu chủ!”, Long Dương đứng dậy, hắn ta cúi đầu, chào hỏi một cách cung kính.
Gương mặt Triệu Thừa Kiền toát ra vẻ đắc ý, anh ta ung dung ngồi xuống ghế của Long Dương, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc.
“Tốt lắm. Long Dương, cậu nói cho tôi biết, đêm nay cậu đã sắp đặt như thế nào?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.