Lúc này Trương Lan Phượng đang ở nhà để dưỡng vết thương, hôm qua bà ta đã bị Tạ Long và Hồ Uyển Loan đánh rất thảm thương, bây giờ khuôn mặt của bà ta đã bị sưng lên đến mức không còn ra hình thù gì nữa rồi.
Sau khi nghe xong điện thoại của Lâm Ngọc An, Trương Lan Phượng vô cùng bất ngờ.
“Ngọc An, con kêu mẹ đến cửa hàng đồ trang sức để làm gì vậy?”
Trương Lan Phượng tỏ ra nghỉ ngờ rồi hỏi cô.
“Mẹ mau đến đây một chuyến đi, con có một chuyện rất quan trọng muốn nói với mẹ.”
“Được rồi, bây giờ mẹ sẽ đến đó ngay.”
Trương Lan Phượng cúp máy, bà ta đeo khẩu trang và đội nón xong thì vội vàng đi ra khỏi cửa.
“Ngọc An, em kêu mẹ đến để làm gì?”
Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An bằng giọng điệu vô cùng thắc mắc.
Lâm Ngọc An kéo lấy tay của Hoàng Thiên rồi đáp: “Mẹ vẫn luôn trách lầm anh, bà ấy cứ tưởng rằng sợi dây chuyền kim cương ấy là do Trịnh Hiểu Phong mua cho bà ấy.
Cuối cùng bây giờ cũng đã làm rõ cả rồi, hoá ra sự thật là anh đã mua cho em.”
Lâm Ngọc An nói đến đây thì giọng nói của cô bỗng hơi chút run rẩy, cô cảm thấy thật sự Hoàng Thiên đã chịu quá nhiều oan ức trong chuyện này, nếu không có một tâm lý vững vàng thì chắc đã bị kìm nén đến chết mất.
Hoàng Thiên nhớ về chuyện này, trong lòng anh cũng cảm thấy hơi xót xa.
Lúc đó Trương Lan Phượng mở miệng ra là cứ khăng khăng nói đó là của Trịnh Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cua-tong-tai-chang-re-dao-hoa/1198532/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.