Cơ thể Tần Nhã lung lay sắp đổ, Dương Chấn thấy vậy vô cùng đau lòng.
Nếu như không phải vì để cho Tần Đại Quang hoàn toàn cai được thói nghiện cờ bạc, anh tuyệt sẽ không chọn cách này.
Đau dài không bằng đau ngắn, chỉ có thể để Tần Nhã thừa nhận vô tình của Tần Đại Quang.
Tô San vội vàng đỡ Tần Nhã, cắn răng nghiến lợi nói: “Chú Tần, Tiểu Nhã chính là con gái của chú, chú sẽ không định vì bài bạc mà ngay cả con gái của mình cũng muốn mang ra làm tiền đặt cược chứ?”
“Tốt nhất ông nghĩ cho rõ ràng rồi quyết định, muốn dùng con gái của ông thế chấp hay không, một khi ông thua, tôi sẽ dẫn cô ta rời đi, đời này ông cũng đừng mong gặp lại cô ta nữa.”
Giọng nói trầm thấp của Dương Chấn lại vang lên: “Đến lúc đó, ông sẽ không biết, rốt cuộc cô ta ở nơi nào, cũng sẽ không biết, cuộc sống của cô ta có hạnh phúc hay không, thậm chí ngay cả sống chết của cô ta, ông cũng không được biết.”
“Đương nhiên, ông cũng có khả năng thắng, thắng rồi, toàn bộ ba mươi tỷ này đều thuộc về ông, bây giờ, nói cho tôi biết lựa chọn của ông đi!”
Dương Chấn gần như là nghiến răng nói ra những lời này, ý muốn giết Tần Đại Quang cũng đã rục rịch ngóc đầu, nhưng anh hiểu rõ, vì Tần Nhã, anh tuyệt không thể nào làm như vậy.
“Ba, đừng cược, được không?”
Tần Nhã gần như là cầu xin nói ra lời này.
“Muốn chơi thì tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2616088/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.