Bỗng nhiên bị ngăn cản đường đi, trong lòng Dương Chấn rất bực bội.
Vốn dĩ chuyện của Tần Đại Quang đã khiến anh tức đến sôi ruột, bây giờ lại có người chủ động đến cửa gây phiền phức, có thể tưởng tượng được, lúc này anh khó chịu đến nhường nào.
Ở sau lưng hơn mười tên vệ sĩ, một người đàn ông trung niên trông vô cùng tài giỏi đi đến.
Sở dĩ nói ông ta tài giỏi, là bởi vì dáng người ông ta có vẻ mảnh khảnh, thoạt nhìn cũng phải cao hơn mét tám, trên người mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô đậm màu, bên dưới mặc quần tây, áo sơ mi nhét vào trong lưng quần, hai chân đi một đôi dày gia màu đen sáng loáng.
Thoạt nhìn cả người, ngay cả móc cài áo, đều vô cùng cân xứng.
Ông ta để mái tóc ngắn gọn gàng, khóe miệng hơi cong lên, mang lại cảm giác lưu manh vô lại, trên cổ đeo một chiếc vòng Phật Di Lặc bằng ngọc Hòa Điền, trong tay cầm vòng tay bạch ngọc, không ngừng gảy gảy.
“Là Lưu Khải, ông chủ của Vương Giả Chi Thành, sao ông ta lại đến đây?”
“Sẽ không phải là vì người trẻ tuổi vừa thắng được người phụ nữ kia chứ?”
“Nghe nói ở chỗ này, chỉ cần là người phụ nữ mà Lưu Khải coi trọng, cuối cùng đều sẽ lên đến trên giường của ông ta, hai người phụ nữ kia đều là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ sợ khó lòng mang ra ngoài.”
…
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, mọi người xung quanh đều kinh ngạc xôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2616082/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.