Dương Chấn hoàn toàn không coi Trần Anh Hào ra gì, nghe thấy câu này, sắc mặt của Trần Anh Hào lập tức trở nên vô cùng u ám.
Nhưng anh ta vẫn nhịn không nổi giận.
Khi nãy Dương Chấn đập một cái đã để lại dấu tay trên bàn, đây đủ để chứng minh là anh có thực lực.
Nếu thật sự đánh nhau, e rằng mấy người ở đây không có ai là đối thủ của Dương Chấn hả.
“Giỏi, giỏi lắm, trong những người trẻ tuổi, anh là người đầu tiên không nể mặt tôi đấy!”
Trần Anh Hào chỉ nói một câu như vậy rồi im lặng.
Đám tay sai của anh ta đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ Trần Anh Hào chỉ nói một câu như thế chứ không làm gì nữa.
Nhưng ai cũng hiểu Trần Anh Hào không phải kiểu người nhịn nhục, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này như thế.
“Anh Hào, tôi mời anh một ly!”
Lúc này, Trịnh Mỹ Linh vội bưng ly rượu lên, chủ động mời Trần Anh Hào một ly.
Có Trịnh Mỹ Linh giảng hòa, sắc mặt Trần Anh Hào dễ nhìn hơn một chút, nâng ly rượu lên, hào phóng cụng ly với Trịnh Mỹ Linh, sau đó uống cạn một hơi.
“Vẫn là anh Hào sảng khoái, không giống người nào đó, không có chút lễ phép, người khác kính rượu cũng không biết đáp trả, chẳng trách anh Hào có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Trần.”
Trịnh Mỹ Linh cười yêu kiều nói, lúc tâng bốc Trần Anh Hào còn không quên xỉ vả Dương Chấn.
Nói xong hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-chien-than-2/2615878/chuong-215.html