Ánh nắng vàng bên ngoài chiếu qua khe cửa, sát gần đến giường, hắt một luồng ánh sáng đủ chiếu sáng cả căn phòng.
Lý Thế Kiệt tỉnh giấc. Đầu anh đau như búa bổ. Đây là hậu quả cho việc đã uống quá nhiều thức uống có cồn vào đêm qua.
Theo bản năng, Lý Thế Kiệt quay đầu nhìn sang bên cạnh. Trịnh Thu vẫn còn đang ngủ rất say. Tấm chăn được đắp ngang bụng, cả phần thân trên lộ ra trước mắt anh.
Mọi chuyện đêm qua, Lý Thế Kiệt đều nhớ rất rõ. Chẳng qua do tâm trạng anh gần như suy sụp nên mới như một gã say xỉn thật sự. Lúc đó, độ tỉnh táo của anh vẫn hơn năm mươi phần trăm và ý thức được mình đang làm gì, muốn gì và biết được Trịnh Thu Cúc đã biết chuyện mình là người cứu cô ở đại học W.
Một con thú hoang bị ép đến đường cùng cuối cùng cũng phải bộc lộ bản chất thật của nó. Lý Thế Kiệt cũng không ngoại lệ. Có lẽ đêm qua là đêm mà anh cảm thấy mình hạnh phúc nhất.
Nhưng mà bây giờ tỉnh lại, sự hưng phấn và vui vẻ đó vẫn còn tồn đọng lại một chút. Thứ hiện diện trong đầu anh nhiều nhất hiện tại chính là, hôm nay Trịnh Quang sẽ đến công ty. Anh cần đến gặp ông ta. Nhưng nếu làm vậy, mọi thứ về Trịnh Thu Cúc mà khó khăn lắm anh mới có được chẳng khác nào tan biến tất cả.
Một bên là chữ hiếu, mang theo nỗi thù hận chất chứa bao lâu nay. Một bên là tình yêu thực sự của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bi-an/2651015/chuong-143.html