Bàn tay gầy gò và thô ráp, nhưng nó có quyền kiếm soát sự sống và cái chết của mình.
Tiết Vô Danh mặt xám như tro tàn.
“Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, làm sao chúng tôi có thể có một bữa cơm bình yên?”
Diệp Vô Cửu nhìn chẳm chẩm Tiết Vô Danh đang ở gần ngay trước mắt mình: “Có phải là chỉ cần giết chết hết các người thì những ngày tháng sau này gia đình chúng tôi mới có thể yên ổn hơn không?”
“Rốt cuộc ông là ai?”
Tiết Vô Danh gầm lên: “Để cho tôi chết một cách rõ ràng!”
Diệp Vô Cửu nhẹ giọng nói: “Trả lời vấn đề thì cũng nên có trước sau nhỉ?”
Mí mắt của Tiết Vô Danh nhảy lên, sau đó thì thào nói: “Đối nghịch với Hẻm Ô Y thì chẳng cần biết ông là ai, chắc chắn sẽ không thể có bữa cơm an ổn!”
Ông ta có lòng tin tuyệt đối răng một khi Diệp Vô Cửu và Diệp Phi đã khiến Hẻm Ô Y tổn thất nặng nề thì họ nhất định sẽ dùng mọi cách để trả mối thù này.
Mà kết quả cuối cùng của trận chiến này chính là cái chết của Diệp Vô Cửu và Diệp Phi.
Bởi vì từ khi thành lập từ một trăm năm trước đến nay thì một khi Hẻm Ô Y đã khóa chặt mục tiêu thì người đó chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là cái chết.
“Biết rồi”
Diệp Vô Cửu gật đầu: “Vậy thì… giết hết các người đi..”
Tiết Vô Danh quát lớn một tiếng: “Rốt cuộc thì ông là ai?”
Diệp Vô Cửu đưa tay bóp chiếc máy ghỉ âm trên cổ áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/373823/chuong-1609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.