Khi nhìn thấy xác của những người sát thủ khác đang trên mặt đất và Tiết Vô Danh bị thương, biểu cảm của họ đột ngột thay đổi rồi lao đến.
Tiết Vô Danh ra lệnh: “Ngăn ông ta lại!”
Mà ông ta thì được một người thân tín một mắt dìu ra ngoài cửa.
Ông ta biết mình không phải đối thủ của Diệp Vô Cửu, vì vậy ông ta hy vọng sẽ trốn khỏi đây càng sớm càng tốt, đợi đến khi trở về đại bản doanh của mình sẽ huy động tinh nhuệ báo thù.
Mười hai tên sát thủ Hẻm Ô Y quát lên một tiếng rồi lao về phía Diệp Vô Cửu Bọn họ nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, cho rắng Diệp Vô Cửu là người thường nên không thèm sử dụng ám khí, liền trực tiếp chuẩn bị loạn đao đánh chết.
Trên mặt Diệp Vô Cửu không dao động một chút nào, ông cũng không hề lùi bước mà đi về phía trước, đối đầu trực tiếp với đám sát thủ.
“Rút lui!”
Khi Tiết Vô Danh chịu đựng cơ thể đau nhức toàn lực lùi về phía sau, nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định quay lại nhìn trận chiến cuối cùng, tiếng quát của ông ta với thân tín của mình bồng nhiên im bặt.
Miệng há to có thể nhét vừa một nắm đấm.
Chỉ nhìn thấy những sát thủ vừa rồi vân còn mang theo sát khí hung tợn, theo một cái vây tay nhẹ nhàng của Diệp Vô Cửu, hết người này đến người kia dừng lại động tác.
Mười hai người cũng không kịp kêu gào thảm thiết, đã bị vặn gãy cổ mất đi sinh mạng Sau khi Diệp Vô Cửu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/373822/chuong-1608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.