“Diệp Phi, tên vô dụng này, tại sao anh lại ở chỗ đây hả?”
Triệu Hiểu Nguyệt không thể nâng bố mình dậy, đôi mắt lại rơi vào người Diệp Phi, lập tức gào lên: “Anh đã làm gì bố tôi?”
Tuy rằng cô ta là một người phụ nữ ngực to não phẳng, nhưng mà bây giờ cô ta cũng có thể nhìn ra manh mối, hiện trường chỉ có hai người, nếu không phải Diệp Phi thì là ai chứ?
“Thằng khốn, anh đã làm gì bố tôi?”
Triệu Hiểu Nguyệt giật mình một cái, đứng lên đi đến chỗ đối diện với kêu Diệp Phi kêu lên: “Anh đã làm gì bố tôi?”
Trong suy nghĩ của cô ta, Diệp Phi này không xứng để xách giày cho bố cô ta nữa, sở dĩ bố cô ta quỳ xuống tất cả là bởi vì Diệp Phi này đã giở trò bẩn thỉu.
Diệp Phi một ngụm uống cạn ly trà, sau đó lấy khăn giấy lau khóe miệng, chậm rãi đi về phía Triệu Hiểu Nguyệt.
Mỗi bước đi đều khiến tim của Triệu Hồng Quang đập dữ dội.
Mà Triệu Hiểu Nguyệt người trước đây luôn khinh thường Diệp Phi, căn bản không nhận ra nguy hiểm đang đến gần.
“Diệp Phi, nhà họ Triệu không phải thứ anh có thể trêu chọc”.
Vẻ mặt cô ta hung ác quát: “Tôi mặc kệ anh làm gì, đỡ bố tôi dậy ngay lập tức, có nghe hay không?”
Diệp Phi cười nhạt: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tại sao lại có lòng dạ như rắn rết vậy chứ?”
Triệu Hiểu Nguyệt không thể kiềm chế cơn giận: “Đồ khốn kiếp, một người ăn cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372634/chuong-412.html