Điều quan trọng là bất kể ông ta làm như thế nào cũng không thể chống cự lại được: “Nào, ông là người nhà họ Triệu, nói cho tôi biết”.
“Cái gì gọi là không thể chịu nhục?”
Diệp Phi lại giơ tay tát.
Giờ phút này cái gọi là không thể chịu nhục cũng chỉ là một trò đùa.
Trước mặt bao nhiêu người, Diệp Phi cứ một bạt tay rồi lại một bạt tay tát thẳng vào mặt của Triệu Hồng Quang, đánh cho ông ta mặt mũi bầm dập, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Ngay cả thanh niên đầu trọc bên cạnh cũng ngẩn ra.
Hắn ta đã tận mắt chứng kiến Triệu Hồng Quang dùng một kiếm đâm chết một con bò, kiếm pháp của ông ta rất kinh người, tại sao bây giờ lại yếu như chó thế?
“Chát!”
Cái tát cuối cùng đã đánh bay Triệu Hồng Quang! Ông ta giấy dụa trên mặt đất một hồi, phun ra một ngụm máu, cố gắng chống đất đứng lên.
Diệp Phi đi tới gần ông ta, giơ bàn tay lên…
Bảy giờ sáng, Triệu Hiểu Nguyệt uể oải đi ra từ khách sạn Đế Hào.
Sau khi giúp anh trai giải quyết Đường Nhược Tuyết, cô ta cũng đã tìm được cho mình một con cừu non, vì vậy cô ta đã ở trong khách sạn triền miên cả đêm.
Từ trước đến nay cô ta chưa từng vui vẻ như vậy bao giờ, nghĩ đến Đường Nhược Tuyết và anh trai gạo nấu thành cơm, cô ta lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ngoài mong muốn có thể lấy đi trinh tiết của Đường Nhược Tuyết càng sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372633/chuong-411.html