Giọng điệu của Đường Nhược Tuyết lạnh lùng: “Không có chuyện gì thì tôi về nhà đây, ngày mai tôi còn phải gặp khách hàng”
“Nhược Tuyết, cô đang làm gì vậy?”
Vẻ mặt Triệu Hiểu Nguyệt bất lực: “Tôi biết anh trai tôi đã khiến cô chịu nhiều khổ cực, cho nên bây giờ cô không muốn gặp anh ấy”
“Nhưng anh ấy chỉ là yêu cô quá nhiều, nên mới làm chuyện ngu ngốc. Tôi đã nghiêm khắc dạy dỗ anh ấy rồi, anh ấy sẽ không tái phạm nữa”
“Cô cho anh ấy một cơ hội đi, đừng hận anh ấy hay tránh né anh ấy”
Cô ta nhẹ nhàng cầu xin: “Nhược Tuyết, làm ơn…”
“Tôi không ghét anh ta hay tránh né anh ta, mà tôi không nghĩ rằng không cần phải có bất cứ quan hệ gì với anh ta”
Đường Nhược Tuyết thở ra một hơi dài: “Vì vậy anh ta không cần xin lỗi hay bù đắp gì cho tôi”
Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương một chút buồn bã, nếu cô cắt đứt liên lạc với Triệu Đông Dương sớm hơn, có lẽ Diệp Phi đã không ly hôn với cô?
“Cô vẫn còn hận anh ấ Vẻ mặt Triệu Hiểu Nguyệt bất lực: “Cô không chỉ bỏ qua những khách hàng mà anh ấy giới thiệu, mà còn liên tục từ chối lời mời của tôi”
“Có lẽ trong lòng cô ghét bỏ cả tôi”
Trong khi nói chuyện, cô ta mang một chiếc ly và từ từ rót nửa ly rượu.
“Không, anh ta là anh ta, cô là cô.”
Đường Nhược Tuyết nể mặt Triệu Hiểu Nguyệt mà nói: “Được rồi, không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372618/chuong-396.html