“Các người không phải không thích sao? Vậy thì trả lại hết cho tôi!”
Giọng Diệp Phi nhẹ như mây bay, nhưng từng chữ lại có sức sát thương cực lớn.
Đám người Hàn Kiếm Phong nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi hoàn toàn, Diệp Phi đã nắm được nhược điểm trí mạng của bọn họ.
Đặc biệt là Lâm Thu Linh, sắc mặt tái nhợt.
Đường Phong Hoa cao giọng quát lên: “Diệp Phi, mày làm như vậy, không sợ chúng tao nói với Nhược Tuyết?”
“Một khi chúng tao nói với Nhược Tuyết những chuyện này, cho nó biết mày không niệm một chút tình xưa nghĩa cũ nào, mày đừng hòng có cơ hội tái hợp với Nhược Tuyết”
Cô ta uy hiếp Diệp Phi: “Đến lúc đó nó thật sự gả cho Triệu Đông Dương, cho dù mày khóc cũng không kịp.”
“Ai nói với các người là tôi muốn tái hợp với Đường Nhược Tuyết?”
Diệp Phi nhàn nhạt giễu cợt: “Tôi và cô ta đã ly hôn, sau này cô ta đi cầu gỗ của cô ta, tôi đi thuyền độc mộc của tôi…”
Lâm Thu Linh khế quát một tiếng: “Diệp Phi, mày không được quá đáng.”
Giọng Diệp Phi ôn hòa: “Không phải tôi quá đáng, chẳng qua là, tôi chỉ thỏa mãn các người thôi, dù sao cống hiến của tôi đối với nhà họ Đường không đáng kể”
“Diệp Phi!” Ngay lúc này, phía sau truyền tới một tiếng hô quen thuộc.
Diệp Phi run rẩy quay đầu, liền phát hiện phía sau không biết lúc nào lại có thêm một chiếc BMW màu đỏ, người gào tên mình chính là người ăn mặc tuyền đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372565/chuong-343.html