Chương trước
Chương sau

Vậy chứ trình độ hà hiếp người khác chỉ sợ không thua kém Sát Thủ Nửa Đêm đâu.
 
“Mày sức trâu như vậy, có giỏi thì đánh tao đi, tao không tin, mày dám giết chết tao”
 
“Mày có biết tại sao tao xem thường mày, chê ghét mày không?”
 
“Không phải vì mày hèn yếu vô dụng, mà là bởi vì mày quá đê tiện”
 
Lâm Thu Linh bị Diệp Phi chọc giận: “Mày là thứ tiểu nhân vừa được đắc chí liền trở nên ngông cuồng”
 
“Mày làm mất mặt Kiếm Phong trong tiệc sinh nhật, làm mất mặt Đông Dương trong bệnh viện, mày ỷ có chút bản lĩnh đã làm ầm ï lên, không biết cái gì là nhẫn nhịn, là đặt nặng đại cuộc.”
 
“Tranh thật tranh giả thì sao? Đổi người lãnh công thì sao?
 
Nhẫn nhịn chịu đắng cay, mới là người đứng trên người khác, mẹ mày chẳng lẽ không dạy mày?”
 
“Mỗi ngày tao măng chửi mày chính là dạy mày, cũng là vì muốn cho mày nên người, người mà tao không quan tâm, tao thèm vào để ý tới sống chết của nó”
 
“Kết quả thì thế nào? Kết quả mày không hiểu khổ tâm của tao, luôn đối đầu với tao, còn làm cho nhà họ Đường suốt ngày ầm ĩ, gà chó không yên”
 
“Đối với nhà họ Đường, đúng là mày từng có cống hiến, nhưng tổn thương mang đến càng nhiều hơn, mấy tháng nay, người nhà họ Đường đều bị mày làm cho mất hết mặt mũi”
 
“Mày còn ghim hận trả thù, ngày hôm qua không phải Nhược Tuyết đã ly hôn với mày sao? Thế nên mày mượn chuyện Lâm Bối Nhi để trả thù rửa hận chứ gì?”
 
“Mày thích Nhược Tuyết, thì thôi cứ làm theo lời anh rể mày nói lúc nãy, nghĩ biện pháp đền bù thật tốt cho nó, làm ra mấy chuyện vô nghĩa này để làm cái gì?”
 
“Mày làm như vậy, chỉ càng khiến cho chúng tao càng thêm chán ghét mày, oán hận mày, cũng càng thêm xem thường mày”
 
“Ở trong lòng tao, mày vĩnh viễn thua kém Triệu Đông Dương”
 
Lâm Thu Linh ra vẻ sành sỏi, hướng về phía Diệp Phi phát tiết giận dữ, bất kể đen trắng, bất kể đúng sai, bà ta đều phải đẩy trách nhiệm lên người Diệp Phi.
 
Bà ta vĩnh viễn không chịu đối mặt với thực tế, không chịu đối mặt sai lầm của mình, lại càng không chịu thừa nhận Diệp.
 
Phi ưu tú và giá trị con người của anh.
 
Đặc biệt lúc Đường Nhược Tuyết khóc lóc, chảy nước mắt nước mũi và hối tiếc không thôi, càng khiến cho bà ta không muốn thừa nhận mình đã bỏ lỡ một người con rể tốt.
 
Giám định đồ cổ, chữa bệnh cứu người, trong mắt của Lâm Thu Linh chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán, Diệp Phi chẳng qua chỉ là dựa vào Tống Hồng Nhan để đặt chân vào giới thượng lưu.
 
“Còn nữa, mày cũng đừng quên, nhà họ Đường có ơn đối với mày.”
 
“Ban đầu nếu không phải nhà họ Đường cho mày năm trăm ngàn để chữa bệnh cho mẹ mày, còn mỗi tháng cho mày mười ngàn tiền tiêu vặt, mẹ mày đã chết ở bệnh viện từ lâu.”
 
“Mày cũng đã chết đói từ lâu, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, ân đền oán trả, không sợ cắn rứt lương tâm sao?”
 
Đường Phong Hoa cũng lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống, phán xét Diệp Phi.
 
“Nói những điều này có ý nghĩa gì chứ?”
 
Diệp Phi cười lạnh một tiếng: “Trong lòng các người luôn nhận định rằng tôi là thằng oắt con vô dụng, vậy thì tôi vĩnh viễn là oät con vô dụng, bất kể tôi có làm như thế nào, các người cũng sẽ không thay đổi cách nhìn.”
 
“Cho dù tôi có làm gì tốt tỏa sáng trước mặt các người, các người cũng chỉ cảm thấy nó đâm vào mắt các người.”
 
“Tôi ở nhà họ Đường bao lâu, kết quả như thế nào, trong lòng các người tự hiểu rõ.”
 
“Còn về chuyện lương tâm, ân tình, nợ cũ, vậy thì càng buồn cười…” “Hai triệu của tập đoàn Tứ Hải là tôi đòi lại, Đường Nhược Tuyết cụt vốn, là do tôi giải quyết, vết nhơ của Mạnh Giang Nam là do tôi dọn dẹp.”
 
“Công trình trị giá mười triệu của Hàn Kiếm Phong là do tôi gật đầu, Đường Tam Quốc bị gài đụng bể món đồ cổ kia cũng là tôi giải quyết, bà bị bắt vào tù cũng là tôi cứu ra…”
 
“Còn nữa, tiền bồi thường mười triệu, Tháp Phật Yên Vũ một trăm triệu…” “Những thứ báo đáp này, có cái nào không bỏ xa ân tình năm trăm ngàn của nhà họ Đường các người mấy con phố?”
 
Trên mặt Diệp Phi chỉ toàn chế giễu, sau khi buông bỏ chấp niệm đối với Đường Nhược Tuyết, anh đối với người nhà họ Đường trở nên lãnh đạm.
 
“Tôi nợ các người, các người nhớ rõ ràng, vậy mà các người nợ tôi, các người từng người một giả điên giả ngu không nhớ”
 
“Nếu các người thấy những gì tôi đã làm cho các người đều không vừa mắt, vậy được rồi, tôi sẽ lấy lại hết mọi thứ”
 
“Công trình của Hàn Kiếm Phong đến đây chấm dứt, Tháp Phật Yên Vũ một trăm triệu mau nhả ra trả lại, còn nữa, điều tra một lần nữa chuyện Bạch Điểu Hắc Phụng Hoàn…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.