“Được, viên ngọc này coi như là của mày đi, nể mặt Nhược Tuyết, tao cũng không giành với mày làm gì.”
“Cho tao mượn viên ngọc vài ngày, vậy thì chắc được chứ?”
Đường Tam Quốc lấy thái độ lùi một bước tiến ba bước, địu giọng, trong lòng nghĩ nếu vật đã vào tay thì tuyệt đối không trả.
Ông ta không tin nếu ông ta không trả thì Diệp Phi dám làm gì ông ta.
Diệp Phi lắc đâu không chút do dự: “Bố, viên ngọc này thật sự không thể cho bố được, hai người về nhà trước đi, con còn có việc khác.”
Trong lòng anh hiểu rõ, nếu đưa ngọc Tướng Quân cho Đường Tam Quốc, tuyệt đối là rước lấy tai họa sát thân.
Hai người theo dõi chắc chắn sẽ nhắm vào viên ngọc Tướng Quân này.
“Ha ha ha, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả đưa cho tao mượn hai ngày cũng không được nữa à?”
“Mày sợ tao nuốt luôn viên ngọc này chứ gì? Mày coi thường Đường Tam Quốc tao quá rổi đấy!”
Đường Tam Quốc giận đến nỗi trợn mắt phồng mang, thật sự không ngờ Diệp Phi lại không thèm nể mặt như vậy, ngón tay chỉ vào Diệp Phi cười lạnh: “Tối hôm qua tao còn nhìn mày với cặp mắt khác, không ngờ mày đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa, đắc chí ngông cuồng”
“Diệp Phi, tao rất thất vọng về mày, rất thất vọng”
Ông ta võ đầu bưng mặt chửi mắng một hồi, sau đó giận đùng đùng bỏ đi.
“Bố!” Đường Phong Hoa vội vàng đuổi theo, vẫn không quên quát lên với Diệp Phi: “Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372544/chuong-322.html