Anh đã hèn mọn rất nhiều lần vì đoạn tình cảm này, anh không có lòng tin có thể sưởi ấm được trái tim phụ nữ, cũng không có tinh lực để đảm nhận được những mẫu thuẫn sau này.
Sau khi quyết định, Diệp Phi không về phòng khám, tâm tình anh không được tốt nên đã đến Bạch Thạch Châu thăm mẹ.
“Diệp Phi, con tới rồi à?”
Mở cửa chống trộm, Thẩm Bích Cầm thầy Diệp Phi lập tức vô cùng vui vẻ, kéo cậu vào nhà: *Đến đúng lúc lắm, mẹ đã mua nửa con gà, chờ một lát mẹ làm bố chén canh gà con thích.”
Bà nhìn về phía sau vài cái: “Yên tâm, mẹ nhanh lắm, làm xong sẽ quay lại ngay, sẽ không làm lỡ thời gian con về Đường gia làm cơm đâu.”
Thấy vẻ mặt cưng chiều của mẹ, trong lòng Diệp Phi trở nên ôn nhu, những điều không vui đều biến mắt, mẹ mãi mãi là cảng chắn gió tốt nhất của con cái: “Mẹ, không vội, tối nay con ở đây, mai mới về.”
Anh xắn tay áo: “Mẹ nghỉ ngơi đi, để con đi nấu cơm.”
“Nhược Tuyết thì sao? Sao không tới cùng con?”
Thẩm Bích Cầm tựa như đã bắt được cái gì đó: “Con có muốn gọi điện thoại cho con bé không, để con bé cũng tới ăn bữa cơm, mẹ sẽ làm món thịt mà nó thích ăn nhất.”
Diệp Phi vội vã xua tay: “Không cần, không cần đâu, cô ấy bận không có thời gian tới đây.”
“Con trai, con không cần phải giấu mẹ, có phải con và Nhược Tuyết có xích mích không?”
Thẩm Bích Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-bac-si/372466/chuong-244.html