Chương trước
Chương sau
Chương 2597

Người đàn bà mặc đồ màu trắng nhìn thấy có người tụ tập liền than nhẹ một tiếng: “Muốn lặng lẽ rời đi, không nghĩ tới vẫn là bị các người phát hiện.”

“Chị dâu, chị rời đi đâu vậy?”

Diệp Như Ca vọt tới đám người phía trước nôn nóng hô: “Trên đó nguy hiểm, mau xuống đây.”

Hoa Thanh Phong cũng gân cổ lên quát: “Minh Nguyệt, gió lớn, cảm lạnh lại sinh bệnh, như thế thì làm sao tìm được đứa nhỏ?”

Diệp Phi (Phàm) hơi nheo lại đôi mắt, người đàn bà mặc đồ màu trắng đó hiển nhiên chính là Triệu Minh Nguyệt.

Không gì đáng buồn bằng trái tim đã chết.

Cách xa nhau hơn hai mươi mét, Diệp Phi (Phàm) lại có thể cảm nhận được tiếng lòng của Triệu Minh Nguyệt, đây chính là không ngừng hy vọng không ngừng thất vọng đến cuối cùng lại là một người phụ nữ tuyệt vọng.

“Đứa nhỏ?”

Sắc mặt Triệu Minh Nguyệt thờ ơ, nghe được đứa nhỏ lại thân hình run lên, cúi đầu nhìn Hoa Thanh Phong bọn họ, buồn bã cười: “Hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm, đứa nhỏ sợ là sớm đã chết rồi.”

“Cho dù không chết, tôi cũng nhận không ra đứa bé ấy.”

“Mẹ con chúng ta kiếp này định sẵn là có duyên không phận.”

Bà ấy đau khổ thở dài: “Chỉ có thể chờ kiếp sau.”

Gió thổi qua, bà ấy nghiêng mình về phía trước, Triệu Minh Nguyệt không những không ổn định được trọng tâm, còn nâng lên một chân như muốn bước ra phía trước.

Chỉ cần một bước, bà ấy liền sẽ trực tiếp rơi xuống.

“Không cần kiếp sau, không cần kiếp sau. Tìm được đứa nhỏ, tìm được đứa nhỏ rồi.”

Hoa Thanh Phong thấy thế sắc mặt biến đổi lớn, một phen kéo Diệp Phi (Phàm) qua hét lên một tiếng: “Phu nhân, tôi tìm được đứa nhỏ, đứa nhỏ ấy chính là Diệp Phi (Phàm). Cậu ấy chính là đứa bé mà hơn hai mươi năm trước phu nhân đã làm mất.”

Ông bộc phát ra toàn bộ lực lượng la lên: “Tôi lấy thân tôi, xương cốt của lão già này ra thề, cậu ấy thật sự chính là con của bà.”

Như vậy có được không?

Diệp Phi (Phàm) a một tiếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Thanh Phong.

Hoa Thanh Phong nói với Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm),mau gọi mẹ đi.”

Mau gọi mẹ?

Không chỉ có Diệp Phi (Phàm) hoàn toàn đứng ngơ ra, Diệp Như Ca bọn họ cũng đều trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều vèo vèo vèo ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm).

Cứ như vậy Diệp Phi (Phàm) cảm thấy rằng lão già này rất tệ, như vậy cũng khiến cho Triệu Minh Nguyệt hướng mắt đến Diệp Phi (Phàm),ánh mắt dịu dàng lại tuyệt vọng:

“Đứa nhỏ này? Diệp Phi (Phàm)?”

Bà ấy muốn bước chân của mình nước ra ngoài khoản không vô định nhưng lại hơi hơi cứng lại.

“Mẹ, con là Diệp Phi (Phàm),con là con trai của người, mẹ mau đến xem con đi.”

Hoa Thanh Phong đang muốn thúc giục Diệp Phi (Phàm) chạy nhanh lại gọi mẹ.

Diệp Phi (Phàm) đã bùm một tiếng quỳ xuống dưới đất, khóc lóc thảm thiết gọi to lên: “Là con bất hiếu, chia lìa nhiều năm như vậy, đã làm cho mẹ chịu khổ.”

“Mẹ, mẹ không thể nhảy được. Mẹ mà chết, con phải làm sao bây giờ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.