Từ Lộ Hà mặt tái xanh, môi mím chặt, tay nắm thành quả đấm. Không phải vì anh là người trong lòng cô thì cô đã tự dùng dao rồi giết quách anh rồi.
"đồ vô liêm sỉ!"
"vô sỉ hay không thì chính các người biết!"
Anh xoay người rồi đi mất, để một mình cô đứng đó với bao nhiêu sự tức giận. Cô càng lúc càng muốn hủy hoại sự hiện diện cái gai trong mắt của mình. Ngày nào "cái gai" ấy còn tồn tại, nhất định ngày ấy cô ăn không ngon, ngủ không yên và đặc biệt phải chia sẻ tình cảm cho người khác.
Trương Lệ Tường nhân ngày này mà trở về nơi ở chú Hải, báo cáo tình hình cho chú ấy biết và còn kể rõ sự tình về Chu Tam.
Vừa nghe đến Chu Tam, ông vừa đau buồn vừa trách móc. Sự trả thù không mắt mũi của hắn ta chẳng khác gì đi vào con đường lầm lỗi của Hà Ưng. Ngày trước, Trương Hàn - Hà Ưng - Chu Tam - Phó Hải là những người lính trẻ yêu nước, nhưng đột ngột thay....kế hoạch của bốn người có sự thay đổi lạ kì, nhưng chẳng ai lấy làm lạ và luôn tin tưởng lẫn nhau. Cho đến một ngày, ngoại trừ Hà Ưng ra, tất cả ba người anh em đồng cam cộng khổ với hắn đều bị mang lên giàn giáo để chờ tử hình.
Hà Ưng ung dung đứng đó nhậm chức mới, còn hồ hởi kể công lao của mình khi bắt sống được bọn "phản tặc", chống phá nhà nước. Tràn vỗ tay khen ngợi nức nở từ người dân, nhưng ai có hiểu được...vì cớ sự gì bên trong.
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-quan-nhan-va-nang-ca-si/769292/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.