Chương trước
Chương sau
Từ Dĩ Niên trở lại phòng, mặt dại ra.
Chú song sinh nhanh chóng có hiệu quả, cơn đau đầu quấy nhiễu cậu cả đêm đã không cánh mà bay, buồn ngủ cũng theo đó biến mất hoàn toàn. Từ khi vào Mai Cốt tràng đến giờ, hai người gần như không nói chuyện với nhau, Từ Dĩ Niên biết Úc Hòe còn giận chuyện hôm lễ tốt nghiệp, nhưng mà lúc nãy Úc Hòe... sao hắn cứ quấn quýt không buông?!
Khoang miệng lưu lại mùi máu tươi thoang thoảng, đầu lưỡi Từ Dĩ Niên quét qua một vòng cũng không phát hiện mình bị thương.
Chẳng lẽ mình không cẩn thận cắn phải Úc Hòe rồi?
Tim Từ Dĩ Niên đập nhanh, cảm giác kích thích quá mức khiến cậu không kìm lòng được mà liếm đôi môi sưng đỏ, nửa ngày mới phục hồi lại được.
Cậu nhìn chú song sinh như cành hoa trên cổ tay, chỉ có thể an ủi bản thân rằng ít nhất cậu không cần bị lại nữa.
Loại suy nghĩ này gắng gượng duy trì đến tận sáng sớm hôm sau. Từ Dĩ Niên xuống lầu ăn sáng, hình như Úc Hòe và Tạ Kỳ Hàn đã ra ngoài làm việc nên không thấy trong biệt thự.
Nam Chi mặc váy trượt màu đen, chân đi giày cao gót, chậm rãi uống cà phê. Cho dù tới Mai Cốt tràng nhưng cô vẫn tao nhã ngăn nắp như cũ. Một đôi mắt đẹp liếc qua Từ Dĩ Niên, ánh nhìn của Nam Chi dừng lại, làm như lơ đãng hỏi: "Từ thiếu chủ, trên cổ tay cậu là chú song sinh sao?"
Một đám yêu quái trong phòng đồng loạt ngẩng đầu, chắc chắn rằng đó là chú song sinh, có yêu quái trêu ghẹo nói: "Lão đại lợi hại không?"
"Nói nhảm! Đương nhiên lợi hại!"
Nghê Âm hưng phấn hỏi: "Sướng không?"
Khuôn mặt Từ Dĩ Niên chợt đỏ bừng, rất muốn dùng bạo lực để trấn áp cái đám yêu quái càng nói càng quá đáng này, cuối cùng cậu miễn cưỡng bình tĩnh ngồi bên cạnh Nam Chi: "Chúng tôi chỉ hôn cái thôi."
Yêu quái mất hứng, một lúc lâu sau họ lại bắt đầu cười hì hì: "Không nhận ra luôn đấy, lão đại vẫn còn ngây thơ thế."
Nghê Âm bắt chéo chân, phân tích nửa thật nửa giả: "Dựa theo kinh nghiệm của tôi, kiềm nén càng lâu thì khi bùng nổ càng khủng bố, người như vậy ít nhiều gì cũng có hơi biến thái."
Từ Dĩ Niên đang gặm bánh mì, nghe đến đó suýt nghẹn.
"Thế hôm nay hai người còn phải hôn lần nữa đấy." Nam Chi mỉm cười quay sang nhìn cậu. Lần đầu tiên cậu thấy cô có vẻ mặt hóng hớt không sợ lớn chuyện này, "Chú song sinh kéo dài không được bao lâu, nhớ bổ sung kịp thời."
Từ Dĩ Niên há hốc mồm, bánh mì trong tay rơi cái bộp xuống bàn.
Nghe yêu quái bảo thủ lĩnh đương nhiệm của khu Đông và thủ lĩnh tiền nhiệm là anh em ruột, ngày trước vì nâng cao năng lực mà Úc Hòe đã giết chết thủ lĩnh của bốn khu, sau khi thủ lĩnh cũ chết thì thủ lĩnh hiện giờ tiếp quản khu Đông.
"Lão già đó bằng lòng gặp một mình lão đại thôi, nói nhiều nhất là chỉ được dẫn thêm một người nữa." Tạ Kỳ Hàn mang tin tức của khu Đông về, sau khi đám yêu quái nghe xong đều mắng: "Óc chó vãi!", "Hèn, tôi thấy gã đừng có làm trưởng khu nữa, lần sau khu Đông có chọn người thì tốt nhất là gã kiếm một khu đất tự chôn mình luôn đi!"
Từ Dĩ Niên chần chờ hỏi: "Có bẫy không?"
Tạ Kỳ Hàn cười: "Chắc là có, nhưng không phải sợ. Dù sao ấn tượng cuối cùng của gã về lão đại là từ hồi mấy năm trước."
Không lâu sau Úc Hòe cũng đã trở lại, nghe yêu cầu của khu Đông xong liền nhìn Từ Dĩ Niên: "Em đi với tôi?"
Thấy hắn chỉ điểm Từ Dĩ Niên, đám yêu quái vui vẻ cười ha ha, có người còn trêu chọc Tạ Kỳ Hàn: "Tiểu Tạ thất sủng rồi, ngày trước toàn dẫn cậu theo mà."
Úc Hòe tập mãi cũng thành quen, không để ý tới lời đùa của bọn họ, chỉ bình tĩnh nhìn Từ Dĩ Niên: "Đi không?"
"Đi đi đi." Từ Dĩ Niên đồng ý liên miệng, cậu đứng phắt dậy, bộ dạng anh dũng như đi đánh nhau làm mọi người cười vang.
...
Trưởng khu của khu Đông sống trong một tòa nhà bằng đá được canh phòng nghiêm ngặt, đá xanh đen tỏa ra ánh sáng lạnh như băng, một tòa nhà có phòng ốc giống hệt nhau khiến khu vực này như mê cung, từ đầu đến cuối chỉ có yêu quái tuần tra đi qua đó.
Có lẽ vì muốn khiến quang cảnh bớt đơn sơ nên xung quanh trồng một lượng cỏ bà la dày đặc, đóa hoa màu lam như cánh bướm lay động theo gió. Da đầu Từ Dĩ Niên tê rần theo phản xạ, nhớ tới lời nhắc nhở của Nam Chi, cậu cúi đầu nhìn, chẳng biết có phải do cậu hoa mắt hay không mà hình như chú song sinh trên cổ tay nhạt hơn lúc sáng.
Mấy ngày nay, ấn tượng của cậu về Tạ Kỳ Hàn thay đổi không ít, vừa vào cửa y liền khẽ dặn: "Tôi với Nam Chi canh giữ ngoài cửa lớn, xung quanh đều có người của chúng ta ẩn nấp, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì cứ vọt ra."
Từ Dĩ Niên gật đầu.
Bước vào trong nhà, hầu gái xinh đẹp đưa cậu và Úc Hòe tới phòng tiếp khách. Khác với sự thô ráp bên ngoài, bên trong được bày biện rất sang trọng. Đèn treo bằng đá tủy xanh trên trần nhà rạng rỡ, nội thất gỗ lim và thảm da thú thật lớn. Trưởng khu Đông đang ngồi dựa vào sô pha, Từ Dĩ Niên lặng lẽ quan sát, xác định gã là một nham yêu (yêu quái đá).
"Úc tiên sinh, đã lâu không gặp." Nham yêu tỏ vẻ tươi cười, nhưng dường như gã không thường hay biểu cảm như vậy nên nụ cười có vẻ cứng ngắc, "Nghe nói cậu trở lại mà tôi còn không tin, lúc trước huyết tẩy bốn khu rời khỏi Mai Cốt tràng, cứ tưởng cả đời này cậu sẽ không định trở về lần nữa."
Gã vừa nói vừa nhìn Từ Dĩ Niên: "Vị này là...?"
"Từ Dĩ Niên." Úc Hòe ngồi xuống ghế đơn bên trái, Từ Dĩ Niên đoán là bây giờ mình đang vào vai một tên tay sai nên cậu định tự giác đứng sau lưng Úc Hòe, nham yêu nhiệt tình nói: "Hóa ra là Từ tiên sinh, mời ngồi."
Tuy nham yêu tỏ ra vô cùng hiếu khách nhưng Từ Dĩ Niên vẫn cảm thấy lão già này rất kỳ lạ, cậu nhìn thoáng qua Úc Hòe theo bản năng, thấy hắn không phản đối, cậu liền dứt khoát ngồi đối diện Úc Hòe.
"So với ba năm trước thì thực lực của cậu tăng lên không ít, chắc là giết nhiều người lắm nhỉ?" Nham yêu không để ý đến vẻ mặt của Úc Hòe thay đổi, gã vỗ đùi tỏ vẻ kích động, "Tôi đã bảo mà, quỷ tộc thì phải lòng dạ độc ác mới trở nên mạnh mẽ được."
"Tôi có việc hỏi ông." Úc Hòe lười nghe gã nói nhảm, nham yêu bị ngắt lời cũng không giận, "Chuyện gì? Tôi nhất định sẽ trả lời rõ ràng."
"Thầy tướng số mà ông mời đâu?"
"Ý cậu là Lam?" Nham yêu ngẩn người, "Tôi mời cậu ta đến xem mệnh cho con tôi. Đứa bé vừa tròn mười tuổi, dựa theo truyền thống bên ngoài thì nên xem một lần, xem xong Lam lấy ngọc dịch chuyển từ chỗ tôi—— Lúc đầu tôi đồng ý rằng xem mệnh xong sẽ đưa cậu ta ra ngoài. Sau đó Lam đi đâu thì tôi không rõ."
"Mai Cốt tràng có ít người tin chuyện này, nhiều thầy tướng số như vậy ông không tìm, cố tình tìm Lam?" Úc Hòe cười như không cười nhìn nham yêu chằm chằm.
Vẻ mặt của nham yêu thoáng thay đổi, nhanh chóng cười ha hả nói: "Lớn tuổi rồi thì tự nhiên sẽ tin. Chẳng lẽ Úc tiên sinh chưa từng xem mệnh của mình hay sao?"
Nhất thời trong phòng không ai nói gì. Như là để xóa tan sự xấu hổ, nham yêu chủ động gợi chuyện, "Bất kể thế nào thì hẳn là Lam vẫn an toàn, dù sao cũng sẽ không có ai đi giết thầy tướng số."
Lời này không phải là giả. Thầy tướng số có thể nhìn thấy luân hồi, ở một trình độ nhất định thì tương đương với lẽ trời, bọn họ sẽ vĩnh viễn không tự nhiên già nua và chết đi, một ngày nào đó sẽ chỉ bỗng nhiên hóa thành hạt bụi hòa vào vạn vật thế gian. Nếu giết chết một thầy tướng số thì người giết sẽ bởi thế mà bị đạo trời trừng phạt, mất đi một nửa tuổi thọ.
"Nếu y vẫn chưa ra ngoài thì để điểm tình báo hỗ trợ nghe ngóng tin tức, tôi sẽ giúp cậu tìm trong khu Đông. Ra ngoài rồi thì tốt, tôi tin rằng Úc tiên sinh sẽ có cách tìm được người, ông chủ lớn của cảng Tự Do, tìm một thầy tướng số chỉ là chuyện cỏn con."
Nham yêu nhìn như nhiệt tình khách sáo nhưng lúc nói chuyện lại sặc mùi thuốc súng, vòng vo lảng tránh. Mặt Úc Hòe lạnh dần. Đột nhiên lúc này vang lên một tiếng đẩy cửa, một thanh niên hơn ba mươi tuổi đi ra khỏi gian bên cạnh của phòng khách.
Thanh niên có mắt đồng tử đôi kỳ lạ, tuy là màu vàng nhưng không phải màu ánh Mặt Trời chói mắt như Tạ Kỳ Hàn, ngược lại giống một loại bò sát dính nhớp máu lạnh nào đó. Gã nhìn nham yêu, nói không đầu không đuôi: "Đã đến giờ."
Nham yêu sửng sốt một chút, lần đầu tiên trong mắt gã hiện lên nét cười thật sự: "Rất tốt."
Cảm giác có yêu lực tụ tập trong không khí, Úc Hòe nhanh chóng đi tới trước mặt Từ Dĩ Niên, che chở cậu phía sau. Đồng tử đôi của thanh niên liên tục xoay tròn giống như lốc xoáy chảy xiết, ánh sáng màu vàng sẫm từ trên trời giáng xuống cùng lúc bao phủ lấy thanh niên và Úc Hòe. Từ Dĩ Niên thấy tình hình không ổn liền phóng sấm sét về phía thanh niên, thế nhưng nham thạch dày đặc lại đột ngột mọc lên từ mặt đất cản đường cậu.
Từ Dĩ Niên vỗ mạnh hai tay, tức khắc ánh chớp sáng lòa, đèn đá tủy xanh trên trần nhà bị đánh rơi xuống còn nham thạch thì vẫn sừng sững bất động. Không chỉ có thế, bốn phương tám hướng đồng loạt mọc ra tầng lớp nham thạch dày đặc, nhanh chóng bao vây lấy cậu và Úc Hòe như nhà giam.
Quầng sáng màu vàng vẫn chưa tiêu tan, trên người Úc Hòe quẩn quanh yêu lực không rõ. Lòng Từ Dĩ Niên như lửa đốt, dòng điện sáng ngời rẹt một tiếng cắt ngang không khí, giây tiếp theo, cột điện mọc lên từ dưới đất đâm tòa nhà bằng đá thủng một lỗ lớn.
Cát đá rơi xuống từ trần nhà bị phá hỏng, nham yêu thấy cậu nhanh chóng phá hủy được ngục đá nên hơi bất ngờ, lập tức thoải mái nói: "Quả nhiên Úc Hòe sẽ không dẫn một đứa ăn hại theo... Đáng tiếc, các người đều phải chết ở chỗ này."
Cùng với giọng nói của nham yêu, vầng sáng quay xung quanh người thanh niên dần dần biến mất, ánh mắt của Từ Dĩ Niên chợt cứng đờ lại.
Không biết vì sao mà thanh niên kia lại biến thành bộ dạng của một đứa bé khoảng ba bốn tuổi. Vẻ mặt của nó méo mó, hét lên chói tai: "Đau! Tôi đau quá!"
Ánh sáng màu vàng sẫm trên người Úc Hòe vẫn chưa tan biến hoàn toàn, giống như bị trói buộc một cách vô hình, mãi không động đậy. Trực giác của Từ Dĩ Niên cảm thấy có liên quan đến đứa bé, cậu nhanh chóng quả quyết phóng ra một lượng sấm sét lớn đánh về phía đối phương. Nham yêu nhìn cậu sát khí bừng bừng, không thể không dùng nham thạch ngăn trở Từ Dĩ Niên, đồng thời tiến lên túm lấy bả vai của đứa bé, vội vã hỏi: "Thành công không?"
"Tôi không biết, oa oa a...! Hình như thành công, đau! Đau quá...!" Vì bị thu nhỏ cơ thể mà đứa bé đau đớn không chịu nổi, xương cốt khắp người giống như bị đánh nát rồi sắp xếp lại lần nữa, giờ phút này lại bị nắm bả vai, cuối cùng không kiềm nén được mà khóc òa lên theo bản năng.
Nham yêu ngạc nhiên nhìn về phía bóng người ở giữa vầng sáng. Bốn năm trước, Úc Hòe giết chết anh em ruột của gã, nhưng thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn nên nham yêu chỉ có thể chôn oán hận trong lòng, mãi đến khi nghe tin Úc Hòe muốn trở về, nham yêu mừng rỡ, quyết định báo thù rửa hận cho người anh đã mất.
Chỉ dựa vào thực lực thì đời này gã cũng không thể giết chết được Úc Hòe, nhưng trước đó vài hôm hắn đã mượn sức của một yêu quái đồng tử đôi. Sở dĩ yêu quái biến thành bộ dáng của một đứa trẻ đều là bởi năng lực đặc biệt này: Hồi tưởng thời gian.
Yêu quái này có thể làm một đối tượng nhất định đảo ngược thời gian, không chỉ có bề ngoài mà còn là trí nhớ, năng lực, tố chất thân thể... Nhưng trong lúc năng lực phát huy tác dụng, yêu quái thi thuật cũng sẽ bị đảo ngược theo đối tượng, chỉ vẻn vẹn giữ lại được trí nhớ của bản thân.
Thời gian đảo ngược của hai bên không thống nhất, vì cách biệt thực lực giữa hai bên tồn tại sự chênh lệch thời gian, nhưng nếu tính toán hợp lý thì có thể khiến kẻ địch trở lại lúc thực lực còn non yếu mà không phải tổn hại chính bản thân mình, thậm chí có thể biến người đó thành đứa trẻ tay trói gà không chặt.
Tất cả mọi người đều biết thực lực của Úc Hòe có được tại Mai Cốt tràng, trước khi quỷ tộc xảy ra biến cố, tuy hắn có thiên phú nhưng cũng không khiến người ta sợ hãi, một khi thời gian ngược về năm năm trước hoặc sớm hơn, Úc Hòe chỉ có thể mặc cho người ta giày xéo! Yêu quái đồng tử đôi gần bốn mươi tuổi, ít nhất có thể hồi tưởng về hơn ba mươi năm trước—— Cho dù gã kém hơn Úc Hòe nhưng nếu dùng chênh lệch thời gian thì đủ rồi.
Rắc rắc.
Ngón tay thon dài cử động phát ra tiếng kêu giòn vang, giống như không quá thích ứng với sự đau đớn mà hồi tưởng thời gian mang tới. Vầng sáng màu vàng sẫm hoàn toàn tản đi, thân hình cao gầy của quỷ tộc trở nên rõ ràng. Thời gian đảo ngược, dáng người của hắn gầy hơn nhưng vẫn ẩn chứa một sự bùng nổ vô cùng khủng bố như trước. Con ngươi tím sẫm lóe lên màu máu, quanh thân Úc Hòe phảng phất hơi thở giết chóc không hề che giấu——
Hắn nhìn về phía nham yêu đang bày ra tư thế sẵn sàng đón địch, lấy làm lạ hỏi: "Không phải ông chết rồi sao?"
Một lúc lâu sau, Úc Hòe chợt hiểu ra, khẽ cười nói: "Ông là em trai, cái tên rác rưởi vô dụng ấy."
Hai mắt nham yêu đỏ lên, khuôn mặt dần dần trắng bệch.
Mùa đông bốn năm trước, anh gã chết trong tay Úc Hòe, nói cách khác, thời gian không hề đảo ngược tới năm năm trước! Thực lực của thanh niên và Úc Hòe chênh lệch nhiều hơn bọn họ dự đoán, tuy thanh niên đã biến thành bộ dạng của một đứa trẻ, hồi tưởng gần bốn mươi năm thì Úc Hòe cũng chỉ hồi tưởng bốn năm.
Từ Dĩ Niên vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy dường như Úc Hòe xa lạ hơn một chút, nham yêu lay bả vai của đứa bé như phát điên: "Không đủ, không đủ! Đảo ngược thời gian! Đảo ngược tiếp đi!!!"
"Vô dụng thôi, chênh lệch thời gian căn bản không bù lại được!" Đứa bé sợ hãi vô cùng, nhìn Úc Hòe như đang nhìn quái vật, "Huống hồ nếu tiếp tục đảo ngược thì tôi sẽ chết."
Nham yêu còn đang la lớn, Úc Hòe bị bọn họ làm cho phát phiền, tầm mắt liếc nhìn khắp phòng rồi chợt ngừng lại.
Đồng tử của quỷ tộc gần như co thành một đường thẳng, khuôn mặt tuấn tú hơi vặn vẹo, gằn từng tiếng: "Sao em lại ở đây..."
Từ Dĩ Niên không hiểu ra sao: "Chẳng phải anh cho em tới à?"
Úc Hòe trực tiếp lách người đến trước mặt cậu, đè mạnh cậu vào tường. Va chạm mạnh làm lưng Từ Dĩ Niên tê rần, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn: "Anh làm cái gì vậy?"
Úc Hòe nhìn cậu chăm chú, ánh mắt khủng bố lạ thường như là hận không thể rút gân róc xương của cậu. Da đầu Từ Dĩ Niên run lên, mắt thoáng trông thấy bóng nham yêu thừa dịp hỗn loạn để bỏ chạy, vội vã nói: "Không được, nham yêu muốn bỏ chạy kìa!"
Thấy Úc Hòe không đối phó mình mà quay sang đối phó với Từ Dĩ Niên, nham yêu tưởng bốn năm trước bọn họ có ân oán nên cảm thán trong lòng rằng số mình may. Gã ra sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, vừa mới chạm tới cửa phòng thì gã đã bị vô số gai thép trên tường đâm xuyên qua não và tim.
Nham yêu bị đóng đinh lên cửa, cơ thể phủ đầy gai như một con nhím, máu tươi nóng bỏng phút chốc liền nhuộm đỏ thảm da thú. Từ Dĩ Niên sửng sốt, nghĩ bụng sao thẳng tay giết luôn vậy, ngón tay thon dài bóp mặt cậu, Từ Dĩ Niên bị bắt quay qua bốn mắt nhìn nhau với Úc Hòe.
Nhiệt độ cơ thể của quỷ tộc lạnh hơn loài người, giọng điệu của Úc Hòe cũng lạnh như băng: "Em muốn giết ai thì tôi giết thay em, ngoan ngoãn cho tôi."
Tuy Từ Dĩ Niên đần độn đến đâu thì cũng có thể nhận ra Úc Hòe hơi sai sai. Cậu muốn đẩy đối phương ra theo bản năng, động tác này đã kích thích tới thần kinh của quỷ tộc, hai tay của Úc Hòe giống như kìm sắt giữ chặt vai cậu, ấn cậu thật mạnh vào tường, sức mạnh mang tính áp đảo làm Từ Dĩ Niên không thể động đậy.
Trái ngược với hành động hung ác, giọng nói của Úc Hòe rất nhẹ nhàng như đang nỉ non với người yêu: "Nếu em dám chạy, tôi liền chặt đứt tay chân em."
Từ Dĩ Niên ngạt thở, sau lưng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cậu mở miệng muốn nói chuyện, mùi cỏ bà la bỗng trở nên rõ rệt lạ thường, khác hẳn với mùi thoang thoảng lúc trước, hương thơm nồng đậm ùn ùn ập tới. Cảm giác mê muội quen thuộc nhanh chóng kéo đến, Từ Dĩ Niên choáng đầu, miễn cưỡng nhìn cổ tay mình, quả nhiên chú song sinh đã hoàn toàn biến mất.
Úc Hòe cúi đầu, dường như muốn hôn môi cậu. Từ Dĩ Niên thật sự không chịu được, lúc môi cậu bị người ta cắn, cậu dùng hết chút sức lực cuối cùng để quay đầu đi.
Cậu thoáng cảm nhận được hình như Úc Hòe này trẻ tuổi hơn nhiều. Mặc dù khuôn mặt không thay đổi gì nhưng sát ý và tính công kích trên người thì không hề biến mất, giống như lưỡi dao sắc bén vô cùng.
Theo lời nham yêu nói trước khi chết, Từ Dĩ Niên đoán rằng thanh niên biến thành đứa bé do năng lực hồi tưởng thời gian, mà Úc Hòe cũng đã bị ảnh hưởng, rất có thể trí nhớ của hắn dừng lại ở lúc bị cậu bỏ rơi, là khoảng thời gian không lâu sau khi vào Mai Cốt tràng.
Nếu là như vậy thì có thể lý giải thái độ và phản ứng của Úc Hòe.
Thấy cậu trốn khỏi nụ hôn, mặt Úc Hòe tối sầm xuống. Từ Dĩ Niên giành nói trước: "Nếu không thì anh nhân tiện bổ sung chú song sinh cho em đi, rồi chúng mình nói chuyện sau."
Dù sao cũng phải hôn, ít nhất đừng khiến cậu váng đầu hoa mắt nữa.
Úc Hòe đơ ra một lát, Từ Dĩ Niên tưởng hắn chê phiền phức, chần chờ hỏi: "Cũng không phải rất tốn công...?"
Vừa dứt lời, cả người cậu bị bế lên. Úc Hòe dễ dàng ôm lấy cậu, lúc Từ Dĩ Niên còn đang ngỡ ngàng thì hai chân cậu đã cách mặt đất, cậu muốn giãy dụa theo thói quen nhưng vừa nghĩ đến chuyện bây giờ có lẽ Úc Hòe không thích cậu tỏ ra chống cự nên cuối cùng Từ Dĩ Niên không động đậy nữa.
Dường như vẻ ngoan ngoãn của cậu đã lấy lòng hắn, Úc Hòe cười nhẹ nói: "Hôn một cái thì làm sao đủ."
Nói xong lời này, Úc Hòe ghé vào bên tai cậu, nói một câu xấu xa gì đó.
Từ Dĩ Niên bị lời nói thô tục trắng trợn của hắn kích thích khiến thần kinh run lên, cậu trợn trừng mắt, gò má dần dần ửng hồng, ngay cả cái cổ trắng bóc cũng không may mắn thoát khỏi.
Một lúc lâu sau, cậu hạ quyết tâm, chủ động ôm lấy bả vai Úc Hòe: "... Thế tới đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.