Túc Tức trông thấy Dương Tập trong phòng chờ. Đối phương mặc vest và giày da, vẻ mặt ổn trọng, thay đổi trở nên trẻ trung khác với vẻ thô kệch năm nào, giờ đã là một doanh nhân trẻ có sự nghiệp thành công. Cậu ta đứng dậy khỏi ghế, sải bước tới ôm Túc Tức, sau đó lại kề vai sát cánh như như trước kia, gọi cậu với giọng điệu quen thuộc:
"Cậu chủ, đã lâu không gặp."
Như thể lời tạm biệt không báo trước của Túc Tức hai năm trước và hai năm không liên lạc đã biến mất chỉ trong vài câu nói của đối phương.
Lần này, Túc Tức không từ chối hành động khoác vai của Dương Tập. Cậu cởi mũ lưỡi trai đặt lên bàn, trịnh trọng xin lỗi Dương Tập. Dương Tập có vẻ hơi ngượng ngùng, vẫy tay với cậu như thể chuyện vặt vãnh không đáng nói.
Túc Tức im lặng một lúc, không biết nên phản ứng như thế nào. Khi nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt Dương Tập, cuối cùng cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ánh mắt rạng rỡ nhếch môi cười. Nếu Chung Tình chỉ mới gặp cậu hai năm trước đứng ở đây, có lẽ sẽ lộ ra vẻ ngạc nhiên. Trong hai năm qua, hắn chưa từng nhìn thấy đôi mắt vừa đen vừa sáng của Túc Tức.
Dương Tập nhướng mày cười với cậu:
"Cậu chủ, cậu có thấy email lớp trưởng gửi cho cậu không?"
"Tôi nhìn thấy rồi."
Ánh mắt Túc Tức bình tĩnh trở lại:
"Là cậu nhờ cậu ấy gửi cho tôi." Cậu dừng lại nói thêm:
"Cậu vẫn nên gọi tên của tôi đi."
Dương Tập vẫn tươi cười:
"Đã gọi bốn năm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ngung/477459/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.