Có một số người ven đường đã sớm nhận ra cô nên Thẩm Thanh Y không thể ở lại quá lâu được, cô đành nhanh chóng lên xe và bỏ đi trước khi bọn họ vây lại đây, chỉ là trước rời khỏi thì nhất định phải được lấy số điện thoại của Túc Tức đã.
Nhiếp Tĩnh Trạch chở cậu đến tầng dưới của khu nhà cho thuê, Túc Tức cảm ơn hắn rồi xuống xe, khi cậu quay người định rời đi thì đột nhiên bị Nhiếp Tĩnh Trạch chặn lại. Ánh mắt đối phương nhìn chăm chú vào cậu rồi giây sau hắn đột nhiên hỏi:
"Cậu sẽ đi dự lễ kỷ niệm một trăm năm của trường chứ?"
"Tại sao tôi phải đi?" Cậu nói xong dường như còn cười thêm một cái:
"Tôi cũng đâu phải là sinh viên ở đó đâu."
Vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch hơi khựng lại không nói thêm câu nào, hắn nhớ đến chiếc đồng hồ mua ở trung tâm thương mại lập tức liếc xéo hộp quà tinh xảo ở phía sau xe rồi bình thản nói:
"Cậu đưa nó cho Chung Tình giúp tôi đi."
Túc Tức gật đầu, vươn tay mở cửa sau ra.
Nhiếp Tĩnh Trạch thấy cậu như vậy thì trong lòng có chút phiền muộn, đột nhiên thấy có cảm giác hối hận mà trầm giọng ngăn cản:
"Thôi bỏ đi, lần sau tôi sẽ tự mình đưa cho y vậy."
Biểu tình của Túc Tức cũng có thay đổi gì nhiều, chỉ bước ra rồi đóng cửa chiếc xe lại cho hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch lại chạy đến công ty một chuyến, tới tối mới về lại căn hộ của mình, còn thuận tay lấy đồng hồ ra khỏi xe. Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ngung/477457/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.