Trình Tư gần đây có chút buồn bực, hắn cảm thấy Hứa Minh Ưu đang trốn tránh mình.
Tỷ như lúc trước hắn gửi tin nhắn, Hứa Minh Ưu luôn trả lời rất nhanh, nhưng mà bây giờ, toàn phải chờ cả buổi trời mới nhận được hồi đáp —–
Vừa rồi bận việc, điện thoại đang sạc pin không để ý, tín hiệu không được tốt;
Lại tỷ như hắn mời Hứa Minh Ưu đến studio chơi hoặc cùng ăn cơm, Hứa Minh Ưu tỏ ý —–
Gần đây bề bộn, thân thể không được khoẻ, trong nhà quá nhiều đồ ăn mà ăn không hết sẽ lãng phí, phải dạy phụ đạo cho con gái nhà hàng xóm…
Tóm lại, đâu đâu cũng là lý do.
Trình Tư nghĩ tới nghĩ lui,
Chỉ có thể đem nguyên nhân quy kết cho chuyện ngày đó cậu rơi nước mắt.
Hẳn là cậu rất xấu hổ,
Nhưng trong lòng Trình Tư lại vô cùng cảm động.
Người này, luôn đem lại cho hắn cảm giác ấm áp vui vẻ,
Hắn không muốn chỉ vì một chuyện như vậy mà mất đi người bạn ấy.
Mà phía bên kia,
Hứa Minh Ưu cũng rất phiền não.
Gần đây không hiểu Trình Tư làm sao, liên tục không ngừng mời cậu hết tới chơi lại đến ăn cơm,
Những lý do có thể xài được sắp bị cậu lôi ra hết rồi.
Hứa Minh Ưu tạm thời không muốn đụng mặt hắn.
Ngày hôm ấy chính mình khóc một trận như vậy, còn bị hắn ôm,
Bây giờ nhớ lại vẫn thấy cực kỳ mắc cỡ.
Nói trắng ra, kỳ thực da mặt cậu quá mỏng,
Hơn nữa từ đầu đến giờ cậu vốn không có cách nào bình tĩnh trước mặt hắn được.
Chuyện này lại khiến Hứa Minh Ưu thêm phần buồn bực.
Cho nên là, trốn được thì cứ trốn đã.
Nghĩ tới đây, Hứa Minh Ưu thở dài thườn thượt.
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cậu lôi ra xem: quả nhiên lại là Trình Tư.
Hứa Minh Ưu khẽ cắn môi nhấn phím tắt —–
Lát nữa bảo mình đang họp là được.
Kết quả chẳng bao lâu sau, tiếng chuông lại vang lên.
Hứa Minh Ưu tiếp tục nhấn tắt, Trình Tư bên kia cũng tiếp tục gọi vào, rất có khí thế “cậu không tiếp tôi không ngừng”.
Tuy trời đã tối, nhưng Hứa Minh Ưu vẫn đang ở trụ sở tạp chí,
Hành động này khiến đồng nghiệp cậu chú ý: Tiểu Hứa, điện thoại kêu sao lại không bắt máy?
Hứa Minh Ưu lúng túng cười, rốt cục vẫn phải nhấn nút nghe: A lô —–
Trong điện thoại truyền tới giọng cười trầm thấp của Trình Tư: Hứa phóng viên, vừa rồi đang bận việc sao?
Hứa Minh Ưu: … A, ừ, vừa, vừa họp xong.
Trình Tư ý vị thâm trường “à” một tiếng, sau đó tiếp lời: Ngài phóng viên, tôi có tin tức muốn phát tán.
Hứa Minh Ưu nhất thời không hiểu ý: Hả?
Trình Tư lại cười: Tôi là muốn hé lộ chuyện của minh tinh đó, cậu có muốn nghe không?
Hứa Minh Ưu: … Tôi —–
Trình Tư đã nhanh chóng ngắt lời: Nếu như cậu muốn nghe, đợi lát nữa đến studio, nhân tiện mang hai phần ăn tới, tôi hâm nóng lại.
Hứa Minh Ưu: …
Hứa Minh Ưu nhịn không được hỏi: Anh không phải cắm đầu vào làm việc đến giờ cũng chưa ăn đấy chứ?
Trình Tư: Đúng vậy. Cho nên tốt nhất cậu đến mau đi, nếu đến trễ chỉ sợ tôi đói đến mức không còn sức để nói nữa.
Nói xong liền cúp máy.
Hứa Minh Ưu trừng mắt nhìn điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: 8 giờ 40.
Kết quả, cậu vẫn đến studio của Trình Tư.
Tới nơi đã hơn 9 giờ tối, studio chong đèn khắp nơi, sáng ngời.
Trình Tư đứng tựa cửa cười hì hì chờ cậu.
Hứa Minh Ưu có chút mất tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu trực tiếp đem đồ ăn vào.
Dưới sự đòi hỏi ngang bướng của Trình Tư, Hứa Minh Ưu cũng đành ngồi xuống ăn cơm với hắn.
Không khí trên bàn ăn rõ ràng đã khá hơn nhiều, hai người câu được câu chăng trò chuyện —–
Hứa Minh Ưu: Về sau anh vẫn nên mua ít đồ ăn dự trữ đi, ăn muộn thế này không tốt.
Trình Tư: Bình thường vẫn chuẩn bị trước đồ ăn, hôm nay là bởi vì Lâm Sanh có bài hát vội ra mắt bản DEMO, phải viết xong trong hai ngày này, bận quá nên quên béng mất. Ăn xong còn phải làm tiếp, không chậm trễ được.
Hứa Minh Ưu: Hai người có vẻ… Hợp tác với nhau rất tốt.
Trình Tư gật gật đầu: Ừ, đúng vậy, chúng tôi vốn giữ kín trước truyền thông chuyện làm bạn với nhau. Lại nói thêm, studio này lập ra một nửa cũng là vì cậu ấy đấy.
Hứa Minh Ưu hơi ngẩn ra.
Trình Tư nói tiếp: Đúng rồi, gọi điện bảo cậu muốn hé lộ vài chuyện, là chuyện cái tên gia hoả Hậu Thiên cùng một vị đạo diễn đi ăn ở Trạch Viên, cậu có thể tới cắm chốt, bọn họ hình như có ý định hợp tác.
Nói xong hắn như chợt nhớ tới điều gì, vội bổ sung: Bất quá hắn không phải tôi, nội dung đừng viết cái gì tiêu cực quá.
Dù sao thì, rất cảm ơn tất cả những ai đã ịn dấu chân trong nhà lá xập xệ (theo đúng nghĩa) của mình :”> 1000 tuy là con số rất nhỏ bé đối với mọi người nhưng vô cùng đáng quý với mình. Mình không dám nói trước điều gì về tương lai vì khả năng edit còn non và cũng vì mình sắp bước vào năm học vất vả nhất của cấp 3 nên quỹ thời gian rất hạn hẹp. Tuy nhiên mình có thể chắc chắn, hố đã đào thì sẽ không bỏ đó cho dân tình lọt hố, tuy chương mới của Ngoạ tháp không thể ra đều đặn được như Minh tinh và để đến được với chữ hoàn sẽ là một quãng đường vô cùng dàiiiii thì mình cũng sẽ hoàn thành truyện bằng tất cả khả năng mình có. Yêu các bạn rất nhiều (づ ̄ ³ ̄)づ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]