Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 268 Chương 271 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332 Chương 333 Chương 337 Chương 338 Chương 339 Chương 340 Chương 341 Chương 342 Chương 343 Chương 344
Chương sau
Đường Chấn Phong muốn lấy mạng Ngô Bách Tuế nên mới ra chưởng này, ông ta đã không muốn lãng phí thêm thời gian trên người Ngô Bách Tuế nữa rồi. Đường Dĩnh hoàn toàn phản ứng không kịp, lúc cô quay người lại thì chưởng của Đường Chấn Phong đã đánh xong rồi. Cô tận mắt nhìn thấy một luồng chân nguyên siêu mạnh mang theo khí thế hủy diệt trời đất đánh mạnh về phía Ngô Bách Tuế. Tim Đường Dĩnh như chợt nổ tung, cô nín thở, trợn mắt, trong mắt toàn là sự kinh hãi. Ầm! Lực chân nguyên trong chưởng của Đường Chấn Phong không có bất kì một trở ngại nào đánh thẳng lên người Ngô Bách Tuế, phát ra tiếng vang cực lớn. Trong nháy mắt, đống đổ nát mà Ngô Bách Tuế đang nằm, bụi cát vụn đá bắn tung lên, mặt đất rung chuyển. Cơ thể của Đường Dĩnh cũng như chao đảo sắp ngã, cô như dại ra mấy giây, sau đó khó khăn lắm mới cất bước chầm chậm đi về phía đống đổ nát bụi tung mù mịt kia. Thời gian đột nhiên trôi qua một cách rất chậm, vô cùng chậm. Hiện trường cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Đường Dĩnh vang lên. Lúc Đường Dĩnh tới bên cạnh Ngô Bách Tuế thì bụi đã lắng xuống cả rồi. Cô nhìn thấy chỗ đổ nát mà Ngô Bách Tuế nằm đã bị chưởng của Đường Chấn Phong đánh nổ thành một cái hố sâu thật lớn. Còn Ngô Bách Tuế thì đang nằm trong hố sâu đó, mặt mày đầy bụi bặm, cơ thể cứng ngắc, không động đậy gì cả. Lần này, không có kì tích nào xảy ra, đối diện với cú chưởng như sét đánh của Đường Chấn Phong, Ngô Bách Tuế đang thoi thóp chẳng có chút lực nào để phản kháng và di chuyển. Anh bị đánh trúng rồi, hoàn toàn bị đánh trúng rồi, tính mạng của anh dường như sắp đi tới hồi kết rồi. Trái tim Đường Dĩnh vỡ tan nát, nỗi đau như xé gan xé phổi xâm chiếm lấy cô, cô đau đến nỗi không thở được, đôi mắt cô sưng đỏ cả lên, nước mắt lặng im trào ra từ trong hốc mắt. Đường Dĩnh biết, Ngô Bách Tuế bị thương nặng như vậy mà còn lãnh trọn một chưởng của Đường Chấn Phong anh sẽ chết chắc. Bây giờ nhìn anh đúng là không có dấu hiệu nào của sự sống cả, cuối cùng anh cũng không thoát được cái chết. Đường Dĩnh cũng hoàn toàn rơi vào trong bể sâu tuyệt vọng, cô bị một loại nỗi đau không lời nuốt chửng, nước mắt của cô tuôn ra không ngừng, không thể nào cầm lại được. Tống Nghi Nhiên đứng bên thấy Đường Dĩnh đau khổ như vậy thì không khỏi bước lên trước, tới bên cạnh Đường Dĩnh. Bà ta mở miệng định an ủi Đường Dĩnh một chút nhưng lời đến cửa miệng lại nhịn xuống không nói ra. Có vài chuyện, chỉ khi bản thân tự mình trải qua mới có thể trưởng thành hơn. Đối với Đường Dĩnh mà nói thì Ngô Bách Tuế chỉ có thể là một bài học tình cảm trên đường đời của cô mà thôi. Còn Đường Chấn Phong sau khi tung ra một chưởng thì rơi vào trầm mặc, ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế trong hố sâu, ánh mắt sâu thẳm phức tạp. Cả mảnh Tứ hợp viện lặng ngắt như tờ, nặng nề im ắng. Qua giây lát, Tống Nghi Nhiên nhẹ nhàng nói: "Đi thôi". Ngô Bách Tuế chết rồi, chuyện này kết thúc rồi, Tống Nghi Nhiên không muốn nán lại thêm, chỉ muốn nhanh chóng dẫn Đường Dĩnh đi. "Đợi đã!" Bấy giờ, Đường Chấn Phong vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng. Tống Nghi Nhiên quay đầu nhìn Đường Chấn Phong khó hiểu. Ông ta vẫn cứ nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế trong hố sâu, nhưng bây giờ, sâu trong đáy mắt ông ta lóe lên một tia kinh ngạc sâu sắc. Tống Nghi Nhiên thấy vậy thì lập tức quay đầu nhìn Ngô Bách Tuế trong hố. Mắt Ngô Bách Tuế vẫn đang nhắm, nhưng ngực của anh lại bắt đầu phập phồng nhè nhẹ, anh vẫn còn đang hít thở. Ngô Bách Tuế vẫn chưa chết! Lúc này, trên gương mặt tuyệt nhiên không có chút biểu cảm nào của Tống Nghi Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt cực kì kinh ngạc. Bà ta là vợ của Đường Chấn Phong nên đương nhiên rất hiểu thực lực của ông ta. Một chưởng đoạt mạng vừa nãy của Đường Chấn Phong đủ để đánh nát cả người máy làm bằng sắt thép, nhưng Ngô Bách Tuế đang thoi thóp mà vẫn có thể chịu được chưởng đó, chuyện này thần kì biết bao? Tống Nghi Nhiên hoàn toàn sửng sốt. Đường Dĩnh cũng ngây người ra, nhưng trong đôi mắt ngập nước của cô hiện lên tia kích động, trái tim tan vỡ của cô đập lại mạnh mẽ, cô không thể ngăn chặn sự vui mừng và cảm thấy may mắn, cảm giác mất rồi lại có được này quá diệu kì. Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, ngón tay của Ngô Bách Tuế khẽ động đậy, sau đó anh chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt anh lờ đờ, dường như anh đang nhìn lên đỉnh trời, lại dường như nhìn một mảng hư vô, ánh mắt trống rỗng. Nhưng dù thế nào thì anh cũng đã sống lại rồi. Đường Dĩnh lại khóc, nhưng lần này, cô khóc vì vui mừng và kích động, cô cảm thấy đây là một kì tích không thể nào xảy ra được, nhưng cô tình nguyện tin vào kì tích này. Đường Chấn Phong thì hơi nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng: "Thế mà cậu vẫn chưa chết sao?" Xác thịt đã bị thương nặng nề của Ngô Bách Tuế lại có thể chịu được đòn công kích chí mạng của mình, điều này thật sự khiến Đường Chấn Phong kinh ngạc. Đường Chấn Phong chưa từng thất năng lực chịu đòn cấp yêu nghiệt thế này bao giờ. Ông ta hiểu nhiều biết rộng, gặp nhiều chuyện kì lạ nhưng vẫn kinh ngạc tới tột đỉnh đối với năng lực chịu đòn này của Ngô Bách Tuế. Ánh mắt Ngô Bách Tuế vẫn trống rỗng, rõ ràng anh đã sống lại được rồi nhưng nhìn lại giống một người thực vật, trong mắt không có bất cứ một sắc màu cảm xúc nào, người cũng chẳng có chút sức lực nào, anh cứ mở mắt bất động nằm trong hố sâu như vậy. Sự nhẫn nại của Đường Chấn Phong đã bị mài nhẵn, ánh mắt ông ta chợt thay đổi, người toát ra sát khí lạnh lẽo cùng cực. Luồng sát khí này vừa đáng sợ vừa mênh mông, cả Tứ hợp viện đổ nát đều ngập tràn sát khí khiếp người của ông ta. Đường Dĩnh cảm nhận được sát khí ngút trời của bố thì lập tức bừng tỉnh, cô nhìn Đường Chấn Phong rồi sốt sắng khẩn cầu: "Bố, Ngô Bách Tuế đã thảm lắm rồi. Con cầu xin bố, bố tha cho anh ấy đi, đừng giết anh ấy nữa!" Đường Dĩnh đã trải qua nỗi đau của việc tận mắt chứng kiến Ngô Bách Tuế chết một lần, cô không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Hơn nữa, đối với cô mà nói thì Ngô Bách Tuế bây giờ như sống lại từ cõi chết, chuyện này càng khiến cô trân trọng tính mạng của Ngô Bách Tuế hơn. Vì vậy, bất luận thế nào cô cũng phải liều mạng cầu xin Đường Chấn Phong. Thế nhưng Đường Chấn Phong không hề bị lay động chút nào, sát khí ngập tràn quanh thân ông ta, mặt lạnh vô tình: "Không cần nói nữa, hôm nay cậu ta chết chắc rồi". Giọng điệu của Đường Chấn Phong không cho phép người ta làm trái, ông ta đã quyết tâm rồi, không thể nào thay đổi. Đường Dĩnh biết rõ muốn khuyên bố mình khó hơn lên trời, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, cô nhìn sâu vào Đường Chấn Phong rồi chân thành nói: "Bị bố đánh đến mức này mà anh ấy cũng không chết, điều này nói rõ anh ấy không nên chết. Bố, bố thuận theo ý trời đi, tha cho anh ấy một lần đi nhé!" Nghe vậy thì sắc mặt Đường Chấn Phong càng lạnh lùng hơn, ông ta nhìn Đường Dĩnh rồi trầm giọng nói: "Chính vì như vậy nên cậu ta mới càng phải chết". Ngô Bách Tuế là kì tài có một không hai, trăm năm khó gặp, người như thế vốn không được nhà họ Đường cho phép tồn tại, vì sự tồn tại của anh là một mối đe dọa với nhà họ Đường. Mà bây giờ, mạng của Ngô Bách Tuế “lì” đến mức này, điều này càng nói rõ, Ngô Bách Tuế còn sống là một mầm họa, nhà họ Đường tuyệt đối không thể để anh sống và phát triển thêm. Ngô Bách Tuế còn trẻ mà đã nghịch thiên tới mức này, sau này anh trưởng thành thì ghê gớm đến đâu nữa? Thế nên, Đường Chấn Phong càng quyết tâm giết chết Ngô Bách Tuế hơn nữa. Nói xong, Đường Chấn Phong cũng không đợi Đường Dĩnh nói thêm gì, ông ta nhún chân, bay thẳng lên giữa không trung, sau đó ông ta lập tức giơ tay phải ra, xòe tay ra thành chưởng, trên chưởng đó ngưng tụ lực chân nguyên mạnh nhất của ông ta. Đường Chấn Phong giờ phút này thật sự hệt như Ma Vương giáng thế, sát khí trên người ông ta cực kì nặng nề, ma tính ẩn hiện, chưởng tay phải của ông ta mang theo khí thế ngút trời cùng sức mạnh vô biên. Ngay sau đó, ông ta không nói không rằng đánh thẳng chưởng này vào Ngô Bách Tuế đang nằm trong hố sâu. Bất chợt, nguồn chân nguyên vô cùng vô tận đó đánh mạnh về phía Ngô Bách Tuế hệt như những quả bom nguyên tử bắn ra. Lần này, Đường Chấn Phong quyết tâm phải giết cho bằng được, chưởng này của ông ta cũng không hề nương tay chút nào, chân nguyên mà ông ta phát ra cùng với khí thế khủng bố đủ để thiêu đốt trời đất. Ngô Bách Tuế nằm trong hố sâu, ánh mắt từ đầu đến cuối chẳng có cảm xúc gì, cho dù tận mắt chứng kiến Đường Chấn Phong đánh ra một chưởng kinh thiên thì anh cũng không chớp mắt. Có lẽ anh chưa chết nhưng tim anh đã chết rồi, anh không có năng lực để trốn thoát hay phản kháng, thậm chí anh còn không cựa quậy được nữa. Điều anh có thể làm chỉ là chờ chết mà thôi. Cái chết cách Ngô Bách Tuế gần ngay trước mắt. Hơi thở của Thần Chết cực kì nồng đậm. Dường như Ngô Bách Tuế đã nếm được mùi của cái chết rồi. Anh từ bỏ hết tất cả những tín niệm, chậm rãi nhắm mắt lại. Thế giới trước mắt đen kịt. Anh chắc cũng sắp đến thế giới khác rồi. Có tiếc nuối, có không cam tâm, cũng có đau khổ, nhưng con đường này đều do anh chọn, anh không hối hận. Ngô Bách Tuế đã chuẩn bị đón nhận cái chết. Nhưng Thần Chết không cướp anh đi, anh đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp và nặng nề, cái này tuyệt đối không phải là mùi vị của cái chết. Trong lòng Ngô Bách Tuế cả kinh, mở bật mắt ra. Ấy vậy mà anh lại thấy Đường Dĩnh với gương mặt trắng bệch, miệng rướm máu tươi, nét mặt đau đớn ngã xuống người anh. Thời điểm mấu chốt nhất, Đường Dĩnh đã dùng cơ thể mình để chặn cú đánh chí mạng nhất của Đường Chấn Phong thay cho Ngô Bách Tuế.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 268 Chương 271 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331 Chương 332 Chương 333 Chương 337 Chương 338 Chương 339 Chương 340 Chương 341 Chương 342 Chương 343 Chương 344
Chương sau