Dĩ Thành cũng nhìn đáp lại bọn họ.
Từ tốn đi tới, ngồi vào bàn.
Ánh mắt bố bám sát theo anh.
Đến khi tất cả ổn định chỗ ngồi rồi, bố mới mở lời.
“Hôm nay mọi người đều có mặt tại đây, có gì thì cứ nói ra hết cả đi. Thị Dĩ Thành, tôi cũng đã thấy được, anh cứng đầu tới mức nào, tốt thôi, từ nay về sau xem như tôi không có đứa con này nữa.”
Bố dùng mắt ra hiệu, ngăn mẹ anh lên tiếng, rồi ông nói tiếp: “Chúng ta, không còn quan hệ gì nữa cả. Căn nhà này, là nhà ở tái định cư mà năm xưa nhà nước cấp cho ông bà già này sau khi khu nhà cũ giải tỏa, vốn định để lại cho anh khi anh lấy vợ. Nhưng nếu giờ đây anh không còn là con trai chúng tôi, thì anh cũng không thể chiếm dụng nơi này được nữa. Gia đình chúng tôi, tuy nghèo khó nhưng cũng có gia quy của mình, con gái không được chia tài sản, căn nhà này, sau này tôi sẽ dành lại cho con trai chúng tôi là Dĩ Cương. Anh dọn khỏi đây đi. Ngoài ra thì, vợ chồng già chúng tôi đã nuôi anh suốt bao nhiêu năm nay, tiêu tốn không ít tiền bạc, nếu là con trai mình thì bọn tôi cũng không nề hà tính toán chi, nhưng với anh thì tôi phải tính cho ra nhẽ. Anh đưa năm trăm nghìn tệ đây, chúng ta không ai nợ ai, từ giờ trở đi chúng ta đường ai nấy đi. Có giỏi thì anh đi mà sinh con đẻ cái với thằng đàn ông khác thử xem, cũng chẳng liên quan gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-duong-ap-giai/1162065/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.